“Thôi được rồi.” Nhìn vẻ mặt của nữ trợ lý, Hứa Du Nhu cũng hiểu được sự khó xử của cô.
“Được rồi, Hứa tổng.” Nữ trợ lý thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi: “Hoa huệ nước là loài hoa chị thích nhất, vẫn vứt vào thùng rác như mọi lần sao?”
“Không vứt thì sao?” Hứa Du Nhu lạnh lùng nói.
Chị thích hoa huệ nước, nhưng phải xem là ai tặng.
“Vâng, Hứa tổng.” Nữ trợ lý vội vàng gật đầu. Tuy tiếc nuối, nhưng cô vẫn cầm bó hoa huệ nước vứt vào thùng rác trong văn phòng.