"Quả nhiên không đắp chăn, thật khiến người ta lo lắng mà." Mộ Linh Nhi lẩm bẩm, ra vẻ người lớn, kéo chăn đắp lên cho Vương Chấn Hưng.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu vào phòng, hắt lên gương mặt ngủ say của Vương Chấn Hưng. Nét mặt như được điêu khắc tinh xảo ấy khiến người ta rung động.
Mộ Linh Nhi lén liếc mắt nhìn, rồi bĩu môi, chậm rãi ghé mặt lại gần.
Nhưng ngay lúc da thịt hai người sắp chạm vào nhau, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.
Lắng nghe một hồi, Mộ Linh Nhi nhận ra tiếng bước chân ngày càng gần.