"Lục Tiểu Phàm, anh nói chuyện kiểu gì vậy?" Chu Ngưng Nhiên trách mắng, sau đó mỉm cười với Vương Chấn Hưng: "Giờ cũng đến giờ cơm rồi, nếu anh không chê, thì ở lại dùng cơm nhé."
"Như vậy có tiện không..." Vương Chấn Hưng ngập ngừng.
"Có gì mà không tiện, Thanh Nhã mà biết anh đến nhà mà không được ăn cơm, chắc chắn sẽ giận em." Chu Ngưng Nhiên nói.
"Vậy thì làm phiền mọi người." Vương Chấn Hưng mỉm cười, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Hay là... Để anh ấy ở lại ăn cơm cũng được nhưng anh không biết nấu cơm." Lục Tiểu Phàm thấy hai người đã nói trước, biết rõ phản đối cũng vô dụng, bèn tìm cớ khác.