"Trong thế tục lại có nhân vật như vậy sao, xem ra ta cần sớm xuống núi một chuyến." Bạch Di Ninh tay cầm sách khẽ run, "Quyển sách này..."
"Nội dung trong sách muội đã sao chép lại, tứ sư tỷ cứ cầm lấy mà xem." Tiết Diệu Toàn hiểu ý cô.
"Đa tạ Ngũ sư muội." Bạch Di Ninh mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại ảm đạm, thở dài nói, "Cho dù ta có thể lĩnh ngộ được điều gì từ đó, cũng rất khó tiến thêm..."
"Tứ sư tỷ là bởi vì đã từng có chuyện nuối tiếc, hơn nữa luôn canh cánh trong lòng, nên mới sinh tâm ma phải không?" Tiết Diệu Toàn hỏi.
"Ngũ sư muội anh minh." Bạch Di Ninh cười khổ.