“Ông khách sáo quá rồi, sao lại mang nhiều quà cáp đến vậy.” Vương Chấn Hưng tuy trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo một câu.
“Cũng không có gì quý giá, cậu cứ nhận lấy, nếu thấy không đủ, lần sau tôi lại mang thêm đến cho cậu.” Lâm Cẩm Phúc hoàn toàn không còn khí thế của một đại gia trăm tỷ, giọng điệu vô cùng hòa nhã, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
“Mời ông ngồi.” Thấy Lâm Cẩm Phúc khúm núm đứng im, Vương Chấn Hưng liền đưa tay ra hiệu, sau đó quay sang nói: “Khả Khanh, pha trà cho ông ấy.”
“Vâng.” Lâm Khả Khanh gật đầu, lấy trà ngon mà Vương Chấn Hưng cất giữ ra, nhanh chóng pha hai tách trà, sau đó bưng ra.
“Cảm... cảm ơn.” Lâm Cẩm Phúc nhận lấy tách trà từ tay con gái, có chút thụ sủng nhược kinh, cũng chẳng để ý trà nóng, vội vàng uống một ngụm.