"Hai đứa..." Lâm Cẩm Phúc muốn trách mắng, nhưng nhớ đến hiện tại ông đang cầu xin đứa con gái thất lạc tha thứ, đâu có tư cách lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Chấn Hưng. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ tên nhóc này, dám giở trò với hai đứa con gái của ông.
Lâm Khả Khanh tựa vào lòng Vương Chấn Hưng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cầu cứu: "Anh nói xem em nên làm gì bây giờ?"
"Đây là chuyện của em, em tự quyết định đi." Vương Chấn Hưng không muốn xen vào chuyện này.
"Em thật sự không biết nên làm gì, anh quyết định thay em đi, em nghe theo anh." Lâm Khả Khanh nũng nịu.
"Chuyện này..." Vương Chấn Hưng do dự.