Chương 61: Hắn ta đang giả vờ đấy, đánh mạnh vào cho ta!
Ở một diễn biến khác, Diệp Tinh Thần đang chống đỡ một cách khổ sở.
Một mình hắn ta phải đương đầu với tám cao thủ, mặc dù chuyện này cũng khá khó khăn đấy, tuy nhiên hiện giờ với hắn ta mà nói thì cũng không phải vấn đề gì to tát. Dù hắn ta không đánh lại được nhưng cố cầm cự bốn đến năm phút thì hắn ta vẫn làm được.
Bốn, năm phút sau là Lâm Bắc Phàm sẽ tới, khi ấy hai người họ sẽ chung tay đối phó với đám cao thủ kia.
Niềm tin to lớn này chính là thứ giúp Diệp Tinh Thần chống đỡ đến tận bây giờ.
Đúng lúc ấy, hắn ta bỗng nhiên trúng đòn.
Hắn ta bị một tên đánh trúng phần xương sườn.
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến và kích thích dây thần kinh của Diệp Tinh Thần, hắn ta đau đến mức rớt cả nước mắt!
Diệp Tinh Thần thầm chửi vô số câu tục tĩu, song tất cả đều bật lên bằng một câu cực kì đơn giản: “Đậu má!”
Tuy nhiên, cảm giác đau đớn kia còn chưa kịp tan thì hắn ta lại bị một kẻ đạp một cú.
Cú đạp này nện thẳng xuống đùi hắn ta.
Diệp Tinh Thần lại phải chịu thêm một trận đau đớn nữa, cơn đau xộc thẳng lên đại não, khiến hắn ta cảm giác như có một đoàn xe lửa nghiến qua mình vậy.
“Đậu má!”
Khoảnh khắc ấy, Diệp Tinh Thần đau đến mức đến cha mẹ cũng chẳng nhận ra!
Cơn đau khiến hắn ta cũng phản ứng chậm hơn, hắn ta bị hai người đánh úp, một người đánh vào xương sườn của hắn ta, một người thì đánh vào bụng của hắn ta.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Tinh Thần đau đến mức mình là ai hắn ta cũng quên luôn!
Hắn ta chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang tê dại!
Khắp người đều đang ê ẩm!
Mỗi tấc da thịt đều đang phải chịu đau đớn!
Đau đến mức hắn ta phải gào lên: “Đậu má! Cái đám người này… cái đám người này lại che giấu thực lực cơ đấy!”
Hắn ta hiểu rồi!
Hóa ra mới nãy đám người này chỉ đang chơi đùa hắn ta, bọn họ muốn che giấu thực lực của mình!
Bằng không tại sao ban nãy hắn ta không thấy đau mấy, mà giờ lại đau như chết đi sống lại!
Mỗi một cú đánh của họ đều như móc tim hắn ta ra vậy!
Diệp Tinh Thần bỗng có một dự cảm chẳng lành!
Tuy nhiên lúc này, đám người áo đen kia lại thấy khó hiểu vô cùng.
“Cái tên này kêu gì thế không biết?”
“Có đánh đâu mà sao kêu kinh khủng thế?”
“Mới nãy thì không kêu, giờ lại kêu là sao?”
“Như kiểu giết gà ấy!”
…
Cuối cùng, kẻ cầm đầu đã nhìn ra được điều gì đó: “Mọi người đừng để bị lừa, có thể là hắn ta đang giả vờ đấy! Hắn ta muốn chúng ta khinh địch rồi nhân cơ hội chạy trốn! Thế nên mọi người phải đề cao cảnh giác, đánh mạnh vào cho ta! Dùng hết sức lực mà đánh!”
Thế là đám người áo đen lại càng đánh hăng hơn, bọn họ dồn hết sức để ra tay.
Từng quyền một, từng cú đạp một cứ thể dồn hết lên người Diệp Tinh Thần.
Do chịu đau nên phản ứng của Diệp Tinh Thần cũng chậm lại rất nhiều, chẳng đòn nào là không trúng hắn ta cả.
Một cái bạt tai bay đến, mặt Diệp Tinh Thần lập tức sưng vù lên.
Một cú đấm trúng lồng ngực, xương sườn của hắn ta kêu răng rắc.
Một cú đạp trúng đùi, chân của hắn ta lập tức bị thương.
…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt!
Cuối cùng, Diệp Tinh Thần thực sự không còn sức mà phản kháng nữa, hắn ta chỉ đành nằm rạp trên mặt đất, ôm lấy đầu của mình.
Đám người áo đen vây xung quanh hắn ta rồi đạp hăng say. Trông bọn họ cứ như đang đạp một cái bao đay vậy.
Trong lòng Diệp Tinh Thần thấy tủi thân vô cùng, hắn ta đường đường là chiến thần mà sao giờ lại ra nông nỗi này?
Dù là ở kiếp trước khi bị Lâm Bắc Phàm đánh bại, hắn ta cũng không thê thảm đến vậy!
Hiện giờ hắn ta lại đang bị một đám người không rõ lai lịch đánh hội đồng?
Các ngươi cứ đợi đó cho ta!
Sớm muộn gì cũng có ngày ta trả thù!
Hiện giờ chỉ có một ý nghĩ khiến Diệp Tinh Thần có thể trụ được.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi mau tới đi! Ngươi còn không tới… là ta không chịu được nữa đâu!”
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đám người áo đen kia đột nhiên chạy đi.
Diệp Tinh Thần cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, hắn ta hơi ngẩng đầu, mở mắt nhìn, cuối cùng trông thấy một bóng người quen thuộc đang chạy tới cùng với hai người cảnh sát.
Người tới chính là Lâm Bắc Phàm, hắn chạy vèo tới trước mặt Diệp Tinh Thần, đỡ hắn ta dậy rồi quan tâm hỏi: “Diệp lão đệ, ngươi thế nào rồi, không sao chứ?”
Diệp Tinh Thần không thốt nổi một câu, hắn ta cứ thế ngất đi.
Khi hắn ta tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Cả người hắn ta được bao bọc bởi băng vải, trông cứ như một cái xác ướp, chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.
Diệp Tinh Thần khẽ cử động thân thể, cơn đau kịch liệt lập tức kéo đến.
Sau đó, lan ra khắp người hắn ta.
“Diệp lão đệ, bây giờ ngươi thấy đỡ hơn chút nào hay chưa?” Lâm Bắc Phàm quan tâm hỏi.
Diệp Tinh Thần cố nói: “Khắp người ta đều đau…”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Đương nhiên là đau rồi, lúc ta tới thì trông ngươi chẳng còn hình người nữa rồi! Bệnh viện kiểm tra thì ngươi hơi bị chấn thương sọ não, gãy năm xương sườn, chân tay đều bị thương… Có thể nói, khắp người ngươi từ trên xuống dưới toàn vết thương là vết thương! Nếu không phải ngươi là một người “vai u thịt bắp”, khả năng chịu đòn khá tốt thì chắc giờ ngươi đã đi gặp Diêm Vương rồi!”
Diệp Tinh Thần khẽ gật đầu, hắn ta cũng cảm nhận được.
Mức độ thương tích của hắn ta có thể nói là nặng nhất từ lúc hắn ta làm lính đến nay!
Thế nên hắn ta càng căm hận cái đám người mặc đồ đen kia và kẻ đứng sau lưng bọn chúng!
“Cái đám người đó là ai, tại sao chúng lại ra tay với ngươi?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Diệp Tinh Thần nói: “Ta cũng không biết… ta đang đi đường thôi… thì tự dưng bọn chúng tới… ra tay với ta mà chẳng rõ ngọn ngành gì cả… đã thế bọn chúng còn rất mạnh… rất mạnh…”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ngươi cứ nghỉ ngơi chăm sóc vết thương cho tốt, những chuyện còn lại ngươi không cần phải bận tâm, ta sẽ giúp ngươi xử lí!”
Ánh mắt Diệp Tinh Thần lấp lánh: “Cảm ơn… Lâm tổng…”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Là anh em với nhau cả mà, đừng nói những điều này!”