TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 175: Con của một nhà gia giáo

Chương 175: Con của một nhà gia giáo

Mọi người đều không ngờ rằng một nghệ sĩ lại có thể làm hợp đồng âm dương, lại còn trốn thuế. Thế nên mọi người ai cũng tức giận, đều cho rằng phải trừng phạt nghệ sĩ này thật nghiêm khắc!

Thế là các cơ quan chức năng bèn ra tay, tất cả mọi người trong giới giải trí đều thấp thỏm!

Tập đoàn giải trí Hán Đình đứng mũi chịu sào.

Ngày hôm sau lúc báo giá, cổ phiếu của tập đoàn giải trí Hán Đình tụt dốc không phanh, giảm liền hai mươi phần trăm!

Với tình hình hiện tại thì khéo phải giảm liên tục trong hai tuần!

Ít nhất cũng phải giảm năm mươi phần trăm!

Rất nhiều người bật khóc vì chuyện này!

Con dao nhọn này đến nhanh quá, bọn họ còn chưa kịp rút vốn!

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại cười.

Người trong công ty của hắn cũng cười.

Bởi vì lần này bọn họ lại thu được rất nhiều tiền.

Tiếp theo đây có thể bọn họ lại thu được thêm ba tỉ nữa.

Kiếm tiền nhẹ nhàng như vậy, thử hỏi xem có đã đời không?

“Lâm tổng giỏi thật đấy, lại tìm được con đường kiếm tiền, lần đầu tiên ta thấy sảng khoái như vậy luôn đấy!”

“Ta biết ngay mà, đi theo Lâm tổng là sẽ không bao giờ chịu thiệt!”

“Tháng này tiền thưởng của chúng ta lại tăng lên rồi, ha ha!”

“Tất cả đều nhờ có Lâm tổng!”

“Lâm tổng quá đỉnh!”

Những lời nịnh họt ập đến, Lâm Bắc Phàm nghe mà vui vẻ vô cùng.

Hắn thầm nhủ, đối phó với nhân vật phản diện cứ để nam chính ra tay mới được!

Thế nên sau này nếu gặp phải nhân vật phản diện thì cứ để nam chính giải quyết, còn hắn thì đứng phía sau âm thầm phát tài là được!

“Được rồi, đừng nịnh nọt nữa! Mọi người mau làm việc nghiêm chỉnh đi, ta có việc nên đi trước đây!”

“Vâng thưa Lâm tổng!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm xuống lầu chuẩn bị tham gia tiệc từ thiện cùng với Lãnh Thanh Nguyệt.

Trên đường đi, Lãnh Thanh Nguyệt cứ nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò khiến Lâm Bắc Phàm ngứa ngáy vô cùng.

“Sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”

Lãnh Thanh Nguyệt tựa lại gần Lâm Bắc Phàm, nàng nhỏ giọng nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nói thật cho ta! Chuyện của tập đoàn giải trí Hán Đình có phải do ngươi làm hay không?”

Lâm Bắc Phàm làm thinh: “Thanh Nguyệt, sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Lãnh Thanh Nguyệt híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, chú ý đến mỗi một động tác nhỏ của hắn: “Hôm qua ta vừa mới nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với Đinh Thiếu Kiệt thì buổi tối công ty phía sau hắn ta xảy ra chuyện luôn! Nói mau, có phải do ngươi làm hay không?”

“Chắc là trùng hợp thôi!” Lâm Bắc Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

“Ngươi xem, đây là tin nhắn trò chuyện hôm qua của chúng ta! Trong lúc trò chuyện, ngươi hoàn toàn không coi Đinh Thiếu Kiệt ra gì, thế nên ta nghi ngờ rằng chuyện này là do ngươi làm!”

“Trùng hợp mà thôi! Chỉ đơn giản là trùng hợp!” Lâm Bắc Phàm không hề hoảng loạn.

“Hừ! Nếu như chỉ là trùng hợp…”

Lãnh Thanh Nguyệt lại càng sáp lại gần hơn, nàng nói nhỏ bên tai Lâm Bắc Phàm: “Thì để ta nói cho ngươi một bí mật, ta có một người chú đang làm việc ở Cảng Cổ! Hắn ta nói cho ta biết hôm qua công ty đầu tư Lâm thị đã thực hiện giao dịch kí quỹ với hắn ta để bán khống cổ phiếu của tập đoàn giải trí Hán Đình!”

“Hiện giờ ngươi còn lươn lẹo với ta được nữa không?”

Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, phát hiện trên gương mặt Lãnh Thanh Nguyệt là vẻ đắc ý, trông lại càng xinh đẹp hơn.

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn thầm ai oán.

Mặc Bạch, không phải là ta không giúp ngươi mà là người khác không tin ta!

Về sau ngươi đừng có mà trách ta đấy nhé!

“Không ngờ lại bị ngươi phát hiện!”

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Ta cũng nói cho ngươi một chuyện, thực ra chuyện này đúng thật là có liên quan đến ta một chút, hi vọng ngươi đừng nói chuyện này ra ngoài!”

“Ta biết rồi, sao ta lại nói ra ngoài chứ, dù sao thì ngươi cũng đang giúp ta mà, cảm ơn ngươi nhé!”

Biết được người đàn ông trước mắt này âm thầm giải quyết mọi phiền não cho mình, Lãnh Thanh Nguyệt không khỏi cảm thấy ngọt ngào, có một loại cảm xúc đặc biệt đang nhen nhóm trong lòng nàng.

“Không cần cảm ơn, ta chỉ mong hắn ta không quấy rối ngươi nữa thôi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách chân thành.

“Nói cho ngươi hay, có chuyện lớn như vậy xảy ra, cha của Đinh Thiếu Kiệt đã túm cổ hắn ta về, hắn ta không thể ra ngoài nữa rồi! Công ty Hán Đình có biết bao nghệ sĩ, giờ cũng lâm vào tình cảnh nguy nan, bọn họ không thể đến tham dự tiệc từ thiện nữa! Những người này đều là ‘con sâu làm rầu nồi canh’ trong giới giải trí, bỗng nhiên lại bị ngươi trừ khử, ha ha!” Lãnh Thanh Nguyệt nhướng mày nói.

“Muốn trách thì hãy trách bọn họ không trong sạch, bằng không sao có thể xảy ra chuyện như vậy?” Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười.

“Ừm.”

Lãnh Thanh Nguyệt đỏ mặt: “Tiểu Phàm, đặt tay của ngươi lên eo ta đi!”

“Làm gì? Thanh Nguyệt, ta là con nhà gia giáo đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.

Lãnh Thanh Nguyệt xấu hổ: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Tí nữa vào buổi tiệc cần bạn nam dẫn bạn nữ vào! Giờ chúng ta làm quen trước!”

“Có yêu cầu này sao? Ta nhớ là hình như không cần mà nhỉ?”

“Nhỡ đâu lại cần thì sao?”

Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một hồi, đoạn gật đầu một cách nghiêm túc: “Ngươi nói cũng phải!”

Thế là Lâm Bắc Phàm bèn đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh của Lãnh Thanh Nguyệt, Lãnh Thanh Nguyệt thì khẽ tựa vào hắn.