TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 173: Cứ giao cho nhân vật chính đi

Chương 173: Cứ giao cho nhân vật chính đi

Cứ thế, Lâm Bắc Phàm vừa nói chuyện hăng say với Lãnh Thanh Nguyệt, vừa giả mạo Lãnh Thanh Nguyệt để nói chuyện với Lữ Mặc Bạch. Đương lúc mọi người đang vui vẻ và hài lòng thì Lâm Bắc Phàm bỗng nhớ ra.

Lâm Bắc Phàm: Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện!

Lãnh Thanh Nguyệt: Chuyện gì?

Lâm Bắc Phàm: Ngươi thấy bài “Gangnam style” mới nổi gần đây thế nào?

Lãnh Thanh Nguyệt: ?

Lãnh Thanh Nguyệt: Cái bài “Gangnam style” từ nước Phiêu Lượng ấy hả?

Lâm Bắc Phàm: Ừ!

Lãnh Thanh Nguyệt: Khó nghe chết đi được! Đó giờ ta chưa thấy bài nào dở như vậy! Tiết tấu loạn cào cào, chẳng đẹp gì cả! Lời bài hát thì rác rưởi chẳng có giá trị gì, nghe mà muốn đánh người!

Lãnh Thanh Nguyệt: Bài này ta mới nghe một nửa đã không muốn nghe nữa, ta thấy như kiểu sỉ nhục tố chất âm nhạc của mình vậy!

Lãnh Thanh Nguyệt: Ấy thế mà một bài hát như vậy lại được yêu thích, ngươi nói xem có kì lạ hay không cơ chứ?

Lâm Bắc Phàm: Ừ, đúng là kì lạ thật!

Lâm Bắc Phàm âm thầm mặc niệm cho nam chính nào đó, sau đó hắn lại hỏi tiếp.

Lâm Bắc Phàm: Thế điệu nhảy cưỡi ngựa thì sao? Điệu nhảy phối cùng với bài này ngươi thấy sao?

Lãnh Thanh Nguyệt: Cái này còn dở hơn cơ! Nói dễ nghe một tí thì là có tính sáng tạo, nhưng thực chất chỉ là làm bừa, chẳng có giới hạn nào hết!

Lãnh Thanh Nguyệt: Có thể là suy nghĩ của ta quá truyền thống, nên khi xem điệu nhảy này ta thấy cực kì khó chịu!

Lãnh Thanh Nguyệt: Da gà da vịt nổi hết cả lên!

Lâm Bắc Phàm lại mặc niệm cho nam chính nào đó.

Lâm Bắc Phàm: Ngươi thấy ca sĩ hát bài hát này thế nào?

Lãnh Thanh Nguyệt: Đừng nhắc đến hắn ta!

Lãnh Thanh Nguyệt: Mặc quần áo tắc kè hoa rồi làm này làm nọ, chẳng có tí hình tường đàn ông nào. Cứ nhớ đến cảnh hắn ta nhảy là ta lại cay mắt, đúng là khẩu vị nặng, nuốt không trôi cơm luôn ấy!

Lâm Bắc Phàm thầm nói, ấy là ngươi còn chưa nhìn thấy hắn ta mặc yếm đấy, nếu không ngươi càng thấy ghê tởm hơn!

Lãnh Thanh Nguyệt: Ta nghe nói hắn ta còn là tác giả biên khúc biên đạo cho bài hát này luôn, tất cả đều do hắn ta làm, đúng là chẳng ai bằng được con người này!

Lãnh Thanh Nguyệt: Hắn ta còn là người Viêm Quốc, đúng là mất mặt Viêm Quốc chúng ta quá đi.

Lãnh Thanh Nguyệt: Mất mặt trước toàn thế giới luôn!

Lãnh Thanh Nguyệt: Dù sao thì ta tuyệt đối sẽ không đi con đường giống hắn ta, không chấp nhận được, đừng để ta trông thấy hắn ta! Đứng bên cạnh hắn ta ta sẽ thấy kinh hãi vô cùng, nhìn hắn ta là ta lại thấy bẩn mắt mình!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm thấy hắn có thể thắp một nén nhang cho Lữ Mặc Bạch!

Cúi người lần một!

Cúi người lần hai!

Cúi người lần ba!

Người anh em, chúc ngươi thượng lộ bình an!

Không tiễn!

Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi thích bài hát này à? Nói cho ngươi hay nhé, không cho phép ngươi thích bài này, bằng không ta sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đấy. (con dao đầy máu.jpg)

Lâm Bắc Phàm: Ngươi nghĩ cái gì thế, ta thấy bài hát này khó nghe chết đi được, thấy cái tên đàn ông hát bài này cay mắt chết đi được!

Lâm Bắc Phàm: Cơ mà mọi người xung quanh ta lại rất thích nó!

Lâm Bắc Phàm: Ta thấy mình như bị lạc loài vậy, hay là ta già rồi, không có khiếu thưởng thức? Ai ngờ ngươi cũng không thích bài này, giờ thì ta thấy mình rất bình thường! Vui ghê!

Lãnh Thanh Nguyệt: Khiếu thưởng thức của ngươi như vậy là bình thường đấy, không cần để ý đến người khác!

Ở một diễn biến khác, Lữ Mặc Bạch đang vô cùng cảm động.

“A! Không ngờ Thanh Nguyệt lại thích bài ‘Gangnam style’ của ta như vậy, còn thích cả điệu nhảy cưỡi ngựa của ta, thích sự tài hoa của ta nữa chứ! Thanh Nguyệt, ngươi che giấu giỏi quá, nếu ta không âm thầm liên lạc với ngươi thì ta cũng không biết ngươi lại là một cô gái như vậy đâu! Có điều…”

“Ta thích! Ha ha… ha ha ha ha ha!”

Lữ Mặc Bạch hạ quyết tâm: “Xem ra sau này ta phải phát triển trên nhiều phương diện mới được! Ta phải khiến mình sexy hơn, điên cuồng hơn, buông thả hơn, biết đâu Thanh Nguyệt lại trở thành một người hâm mộ si mê ta, nghĩ thôi đã muốn nhảy cẫng lên rồi!”

“À hú!”

Lúc này, Lãnh Thanh Nguyệt lại gửi tin nhắn đến.

Lãnh Thanh Nguyệt: Tối mai có buổi tiệc từ thiện, ngươi phải cẩn thận một tên đàn ông này!

Lâm Bắc Phàm: Ai thế?

Lãnh Thanh Nguyệt: Con trai của chủ tịch tập đoàn giải trí Hán Đình – Đinh Thiếu Kiệt.

Lâm Bắc Phàm bừng tỉnh.

Hắn biết người này, hắn ta cũng giống hắn, là một nhân vật phản diện.

Có điều hắn ta là nhân vật phản diện “chuyên dụng” của Lữ Mặc Bạch.

Trong nguyên tác, Đinh Thiếu Kiệt là con trai của chủ tịch tập đoàn giải trí Hán Đình lớn nhất trong nước. Hắn ta cũng theo đuổi Lãnh Thanh Nguyệt.

Vì sự nghiệp, vì phụ nữ, tất nhiên hắn ta trở thành đối thủ của Lữ Mặc Bạch.

Nếu như tình hình tiến triển thuận lợi thì Lữ Mặc Bạch sẽ là người chiến thắng, hắn ta loại bỏ được người bố đứng sau Đinh Thiếu Kiệt và cả tập đoàn giải trí Hán Đình, sau đó hắn ta cứ ôm người đẹp về thôi. Thế nhưng điều không may là hai người này lại gặp Lâm Bắc Phàm và bại dưới tay hắn.

Nam chính Lữ Mặc Bạch được ông trời ưu ái nên khá may, hắn ta chỉ bị “giáng chức” thành một người làm thuê, bị mai một tài năng.

Còn nhân vật phản diện Đinh Thiếu Kiệt thì thảm hơn, hắn ta bị vào tù, công ty phía sau hắn ta cũng bị phá sản và đóng cửa.

Không ngờ nhanh như vậy mà tên nhân vật phản diện này đã xuất hiện.

Lãnh Thanh Nguyệt: Cái tên này vẫn luôn theo đuổi ta, lòng chiếm hữu của hắn ta rất mạnh mẽ, trông thấy có người đàn ông nào lại gần ta là hắn ta sẽ tức giận. Có thể hắn ta sẽ giở thủ đoạn, ngươi phải cẩn thận đấy!

Lâm Bắc Phàm: Được, ta sẽ chú ý!

Lâm Bắc Phàm: Chỉ là một Đinh Thiếu Kiệt cỏn con mà thôi!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn sang chiếc điện thoại khác của mình, khóe miệng hắn nở nụ cười thần bí.

“Nhân vật phản diện với nhân vật phản diện đương nhiên là đồng minh của nhau rồi! Thế nên chuyện đánh nhân vật phản diện cứ giao cho nam chính đi!”