Chương 160: Hành nghề trái phép
Mạc Vô Hối lại tiếp tục, song kết quả da Vương Bàn Tử xanh đến mức tái luôn!
“Bác sĩ, rốt cuộc là ngươi có làm được không thế?”
“Đương nhiên là được rồi! Nếu như đến ta mà không chữa được thì không còn ai chữa được nữa! Để ta đổi cách khác!”
“Cảm ơn bác sĩ Mạc!”
Mạc Vô Hối tiếp tục.
Cuối cùng da Vương Bàn Tử không xanh nữa mà chuyển thành màu lam luôn!
“Mặc dù biến thành màu lam nhưng cơ thể ngươi vẫn rất bình thường! Cho ta thêm một cơ hội nữa đi.”
“Thế này mà còn bảo là bình thường á? Ngươi nhìn đi, da ta còn đổi màu luôn rồi đó! Ban đầu là Hulk, giờ thì biến thành Avatar luôn rồi! Ngươi vốn dĩ chẳng phải thần y gì cả!”
Cuối cùng Vương Bàn Tử cũng có cơ hội, hắn ta lật bàn lật ghế.
“Đánh nhau rồi!”
“Mau chạy đi thôi!”
Những người xung quanh sợ đến mức chạy tán loạn.
“Đừng như vậy! Ta hiểu lí do vì sao ngươi phẫn nộ, nhưng mà phẫn nộ đâu có giải quyết được vấn đề!”
“Để ta khám lại cho!”
“Ngươi bớt nói nhảm đi! Ta phải đánh chết cái tên lang băm nhà ngươi!”
Vương Bàn Tử bắt đầu động thủ, hắn ta đánh cho Mạc Vô Hối một trận no đòn, Mạc Vô Hối chỉ biết ôm đầu xin tha.
“Đừng đánh nữa!”
“Xin ngươi đấy đừng đánh nữa!”
“Ngươi mà đánh nữa là xảy ra chuyện đấy!”
Các ông già bà già xung quanh không thể ngăn cản được.
“Mau báo cảnh sát đi!”
“Đã gọi điện cho cảnh sát rồi đấy, nhưng mà không nhanh đến vậy đâu!”
“Mau tìm ai đó tách bọn họ ra!”
“Bằng không sẽ ảnh hưởng đến mạng người đấy!”
Thế là có một vài thanh niên sức dài vai rộng xuất hiện.
Thế nhưng bọn họ đâu phải đối thủ của Vương Bàn Tử, loáng cái bọn họ đã bị gạt ra.
Sau đó, Vương Bàn Tử lại tiếp tục đánh Mạc Vô Hối.
Ngô Ca đang nấp ở một chỗ xa xa cười thầm: “Đúng vậy! Cứ đánh như vậy đi! Cứ đánh vào tay hắn ta khiến hắn ta không thể trị bệnh cho Tiêu Thần được nữa!”
Một lát sau, quản lí thành phố đến và tách hai người ra.
“Chuyện gì thế này? Tại sao các ngươi lại đánh nhau?”
Vương Bàn Tử chỉ vào mặt của mình, hung dữ nói: “Ngươi đi mà hỏi hắn ta ấy, xem hắn ta đã làm gì với ta đây này!”
“Người anh em, sao mặt ngươi lại thành ra thế này? Chẳng lẽ là do hắn ta làm?”
“Chính hắn ta đã khiến mặt ta xanh vậy đấy!”
“Đậu má! Dữ dằn vậy luôn?”
“Ta nói sai rồi! Ban đầu mặt ta xanh, và hắn ta là người đã khiến mặt ta chuyển thanh màu lam!”
“Như thế cũng may mắn phết mà!”
“May mắt cái con khỉ gió! Có khi bệnh tình của ta càng nặng hơn ấy chứ!”
“Ta chỉ có lòng tốt muốn chữa bệnh cho hắn ta, kết quả ai ngờ cứ chữa mãi mà sắc mặt hắn ta chuyển từ màu xanh lục sang màu xanh lam luôn! Thế nên hắn ta tức giận và nhào vào đánh ta, ra tay rất ác…”
Mạc Vô Hối động đậy cánh tay, hắn ta ôm mắt, trong lòng tủi thân vô cùng.
“Ngươi còn ở đó mà giảo biện? Nếu không phải tại ngươi thì sao da ta biến thành màu lam thế này, và ta có đến nỗi phải tức giận như vậy không?” Vương Bàn Tử cực kì kích động.
“Hai người đợi đã, đừng có nóng giận, chúng ta nói chuyện này cho rõ, nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng!”
Quản lí thành phố nhìn Mạc Vô Hối, hỏi: “Ngươi là bác sĩ à? Đang bày sạp khám bệnh tình thương ở đây đúng không?”
Mạc Vô Hối gật đầu: “Ta chỉ muốn làm việc thiện thôi!”
“Thế ta hỏi ngươi một câu! Nếu ngươi nói ngươi là bác sĩ thì giấy phép hành nghề của ngươi đâu?”
“Đương nhiên là ta có rồi, mời ngươi xem!” Mạc Vô Hối bèn lấy giấy phép ra.
“Ngươi là bác sĩ thật, nhưng mà ngươi mở sạp khám bệnh tình thương ở đây đã được chính quyền cho phép chưa?”
Mạc Vô Hối mơ màng: “Gì mà chính quyền cho phép?”
“Nghe giọng điệu này của ngươi là chưa biết rồi! Bác sĩ hành nghề ở ngoài thì cần phải có sự cho phép của cơ quan chính quyền thì mới được! Nếu như không có thì tức là hành nghề phi pháp đó!” Sắc mặt quản lí thành phố trở nên nghiêm trọng.
“Ngày xưa lúc ta khám bệnh tình thương có cần mấy cái thứ đó đâu!”
“Đó là trước kia, giờ thời đại thay đổi rồi, mọi thứ đều cần phải đúng với pháp luật, không được cho phép là không được! Nếu ngươi không có thì đi theo chúng ta!”
Mạc Vô Hối giãy giụa: “Cơ mà ta chỉ khám bệnh tình thương thôi mà, toàn là việc tốt, ta còn không nhận tiền!”
“Không cần biết ngươi có nhận tiền hay không, không được chính quyền cho phép, không tiến hành ở địa điểm được cho phép thì là vi phạm pháp luật! May cho ngươi là không xảy ra chuyện gì đấy, chứ nếu có chuyện thì nghiêm trọng hơn rất nhiều! Như bây giờ này, ngươi phải chịu trách nhiệm chính!”
Quản lí thành phố phất tay: “Không cần phải nói gì nữa, các ngươi đi theo ta!”
Cứ thế, hai người bị đưa đi.
Tới buổi tối, Vương Bàn Tử được thả trở về.
Mặc dù hắn ta đánh người nhưng lại có lí do hợp lí, cộng thêm việc vết thương không nặng nên hắn ta được Mạc Vô Hối tha thứ và chỉ bị phạt tiền.
Thế nhưng Mạc Vô Hối thì nghiêm trọng hơn, bởi hắn ta hành nghề phi pháp, lại còn để xảy ra chuyện.
Thế nên hắn ta đã bị nhốt ở đồn cảnh sát.
Ở một diễn biến khác, Tiêu Thần đang nằm trên giường bệnh biết được tin này xong thì sững sờ.
“Sư thúc… sao lại vào đồn cảnh sát thế này?”
“Là bởi hành nghề phạm pháp!”
Lâm Bắc Phàm ngồi bên cạnh giường bệnh, thở dài: “Sau khi biết được tin này ta cũng rất sốc! Thế nên ta mới đi tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện! Hóa ra bác sĩ Mạc chưa được chính quyền cho phép mà đã tổ chức khám bệnh tình thương ở quảng trường Triều Dương! Mặc dù xuất phát điểm của hắn ta tốt, y thuật cũng cao siêu nhưng lại vi phạm pháp luật!”
“Không những thế, trong lúc khám bệnh còn xảy ra sự cố nữa chứ. Bác sĩ Mạc đã tranh chấp với bệnh nhân, còn đánh nhau nên vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn!”
“Thế nên hắn ta đã bị quản lí thành phố túm tới đồn cảnh sát!”
Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt: “Hiện giờ còn đang thẩm tra, nghe nói tình hình cũng nghiêm trọng lắm!”
Tiêu Thần ngơ ngác: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Ý nghĩ đầu tiên của hắn ta là phải cứu được sư thúc.
Bởi vì sư thúc đối xử với hắn ta quá tốt, hơn nữa bởi vì hắn ta mà sư thúc mới bị túm vào đồn, hắn ta không thể không cứu sư thúc!
Thế nhưng bản thân hắn ta còn đang bị thương phải nằm trong bệnh viện, đi một bước thôi cũng thấy khó khăn, hắn ta phải cứu sư thúc kiểu gì bây giờ?
Hơn nữa thành phố Ma Hải này vô cùng xa lạ với hắn ta, hắn ta biết phải tìm ai giúp đỡ đây?
Khoan đã, trước mắt chẳng phải có một người đây sao?