TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 131: Khiến ngươi không có đường mà đi

Chương 131: Khiến ngươi không có đường mà đi

Không lâu sau, Lãnh Thanh Nguyệt đã gửi id wechat cho Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm lấy một chiếc điện thoại khác ra, trong đó có một cái sim rác. Hắn đăng kí tài khoản wechat rồi đổi tên thành Thanh Nguyệt.

Tiếp đó, hắn gửi tin nhắn: Bài thơ “Tốt nhất đừng gặp nhau” là do ngươi viết sao?

Đối phương rất nhanh đã đồng ý lời mời kết bạn của Lâm Bắc Phàm.

Mặc bạch: Ngươi là…

Thanh Nguyệt: Ta là người mà ngươi kết bạn ấy! Ngại quá, dạo này ta bận quá nên giờ mới chú ý tới ngươi! Bài thơ ngươi viết rất hay, ta rất thích!

Mặc Bạch: Cảm ơn! Chỉ là… tại sao ngươi lại dùng tài khoản khác?

Thanh Nguyệt: Tài khoản kia là dùng chung, cái này mới là cá nhân!

Mặc Bạch: Hóa ra là như vậy!

Thanh Nguyệt: Cho ta hỏi một câu, hình như chúng ta không quen biết nhau! Ngươi biết ta à? Tại sao ngươi cứ kết bạn wechat với ta vậy?

Mặc Bạch: Xem như là duyên phận đi! Ngày thường chán quá nên ta muốn tìm một người nói chuyện, ta cứ gửi bừa cho một tài khoản, sau đó thì chọn trúng ngươi!

Thanh Nguyệt: Ha ha! Hóa ra là như vậy, chúng ta có duyên thật đấy!

Mặc Bạch: Ừ, rất có duyên!

Thanh Nguyệt: Thế những bài thơ đó đều do ngươi viết sao, hay thật đấy, ta tìm trên mạng mà không thấy!

Mặc Bạch: Đó là những bài thơ ta tùy ý viết thôi, khiến ngươi chê cười rồi!

Thanh Nguyệt: Ngươi khiêm tốn quá rồi!

Tiếp đó, hai người bắt đầu nói chuyện.

Chủ đề nói chuyện đều liên quan đến nghệ thuật.

Hai người có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, cực kì ăn ý.

Lâm Bắc Phàm bật cười: “Ngươi mà không phải cái tên nam chính chuyên đạo văn kia thì tên ta viết ngược! Dám lấy thơ của ta để đi tán gái, xem ta xử ngươi thế nào!”

Tại một chung cư ở nước Phiêu Lượng.

Một người thanh niên đang hưng phấn hô lên: “Tài khoản này chắc chắn là của Lãnh Thanh Nguyệt rồi! Chỉ có nàng mới tài giỏi như thế! Cuối cùng ta cũng kết bạn với nàng rồi! Ha ha!”

Tên của người này chính là Lữ Mặc Bạch, hắn ta chính là một người trọng sinh.

Trước khi trọng sinh, hắn ta còn là một người xuyên không, có được văn hóa xán lạn từ dị quốc.

Đây chính là công thức của một nam chính!

Ban đầu hắn ta cứ nghĩ với kiến thức văn hóa dị quốc hắn ta có thể tạo nên một đế quốc giải trí!

Ai ngờ hắn ta lại gặp phải một tên yêu nghiệt.

Tên đó chính là Lâm Bắc Phàm.

Đối phương quá mạnh, hắn biết tất cả từ thơ đến phú, văn chương thì chẳng phải bàn.

Bản thân hắn ta có văn hóa của một thế giới mà vẫn không thể làm gì đối phương, đã thế còn bị hắn đập cho te tua!

Điều đáng hận nhất chính là đối phương còn cướp mất nữ nhân hắn ta yêu nhất, đó chính là Lãnh Thanh Nguyệt. Đã thế hắn còn biến hắn ta trở thành nghệ sĩ của mình, bắt hắn ta làm trâu làm ngựa cả đời, kiếm tiền cho hắn!

Tài năng của hắn ta đều bị mai một!

Đó là những tháng ngày tăm tốt nhất của hắn ta!

Hiện giờ khi nhớ lại, hắn ta vẫn còn phát run và thường xuyên mơ thấy ác mộng!

Điều may mắn là hắn ta đã trọng sinh.

Sau khi trọng sinh, chuyện đầu tiên hắn ta làm là chạy đến nước Phiêu Lượng, cách xa cái tên yêu nghiệt kia để tránh khi thể hiện tài năng lại bị hắn bắt chẹt.

Hắn ta đã nghĩ kĩ rồi, hắn ta cứ phát triển ở nước ngoài đã, trở thành một ngôi sao lớn.

Đợi khi nào danh tiếng của mình vang dội, sau khi tích lũy được đầy đủ sức mạnh, hắn ta sẽ về nước và báo thù…

Hắn ta phải khiến Lâm Bắc Phàm chịu hết những nỗi khổ, phải chịu gấp trăm gấp ngàn lần!

Có điều hắn ta vẫn không nỡ từ bỏ người tình trong mộng – Lãnh Thanh Nguyệt.

“Lãnh Thanh Nguyệt là người mà ta yêu nhất trong cả hai kiếp, thế nên ta nhất định phải có được nàng!”

“Ngoài ra, gia tộc phía sau Lãnh Thanh Nguyệt có thực lực cực kì hùng hậu! Chỉ cần Lãnh Thanh Nguyệt trở thành nữ nhân của ta thì việc đối phó với Lâm Bắc Phàm càng dễ dàng hơn rồi!”

Hắn ta cứ ôm ý nghĩ như thế mà đi kết bạn wechat với Lãnh Thanh Nguyệt.

Hắn ta biết Lãnh Thanh Nguyệt là một người yêu thích nghệ thuật, thế nên hắn ta sẽ xây dựng cho mình hình tượng người thanh niên văn nghệ, lúc nào cũng sẽ thể hiện tài hoa của mình để thu hút sự chú ý của đối phương.

“Mặc dù ta có được văn hóa của một thế giới khác, nhưng về mặt thơ ca, ta vẫn phải công nhận Lâm Bắc Phàm rất giỏi!”

Mặc Bạch đố kị: “Nếu ở kiếp trước ngươi đã đối xử với ta như vậy thì kiếp này ta cướp thơ của ngươi chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

“Ta không những phải cướp văn thơ của ngươi mà còn phải cướp cả nữ nhân của ngươi nữa!”

“Ta sẽ đi con đường của ngươi, khiến ngươi không có đường mà đi!”

Thế là hắn ta cứ ôm lấy suy nghĩ như vậy và dùng những bài thơ mà Lâm Bắc Phàm đã từng viết để thu hút Lãnh Thanh Nguyệt.

Dù sao chuyện đạo văn như thế này hắn ta đã rất thành thục rồi.

Kết quả ai ngờ hơn một tháng rồi mà Lãnh Thanh Nguyệt vẫn không phản hồi.

Hắn ta còn tưởng mình gửi nhầm tài khoản, song sau đó lại có một người tên Thanh Nguyệt gửi lời mời kết bạn cho hắn ta.

“Chỉ có Thanh Nguyệt mới hiểu về thơ như thế!” Lữ Mặc Bạch kích động muốn chết luôn.

Hắn ta tin rằng dựa vào tài năng của mình, hắn ta nhất định có thể chinh phục được nàng!

Sau đó nhờ Lãnh gia giúp đỡ để báo thù!

Đúng lúc ấy, nữ thần của hắn ta lại gửi một tin nhắn than thở.

Thanh Nguyệt: Ôi! Hôm nay nói chuyện đến đây thôi nhé, ta còn phải đi làm việc!

Mặc Bạch: Nghe giọng điệu của ngươi có vẻ ngươi gặp phải chuyện phiền phức gì đúng không?

Thanh Nguyệt: Ừ, dạo này ta đang gặp một chuyện khá phiền phức!

Mặc Bạch: Nói ra xem nào!

Thanh Nguyệt: Nói với ngươi thì có tác dụng gì?

Mặc Bạch: Ngươi cứ nói đi, biết đâu ta lại có thể giúp ngươi giải sầu! (mỉm cười.jpg)

Thanh Nguyệt: Được, để ta nói cho ngươi! Dạo này ta bị một tên đàn ông quấy rối, đang cực kì phiền lòng đây!