TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 126: Bài thơ quá hay

Chương 126: Bài thơ quá hay

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn, hắn nhận ra cuốn sách mà nàng đang đọc là một bộ tiểu thuyết tình yêu nam nữ có hơi ngược tâm…

Lâm Bắc Phàm biết cuốn tiểu thuyết này, nội dung nói về hai người yêu nhau nhưng cuối cùng lại không thể về bên nhau.

Lúc này, Lãnh Thanh Nguyệt đang đọc đến phần kết.

Hình như nàng rất xúc động nên đã lấy bút và viết lên cuốn tiểu thuyết bốn chữ “Tình sâu duyên mỏng”.

Thế nhưng nàng lại chau mày, có vẻ nàng không hài lòng cho lắm.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lấy một tờ giấy ra, hắn viết vài chữ rồi đưa cho đối phương.

Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc, tại sao người đàn ông xa lạ này lại đưa giấy cho nàng vậy.

Lãnh Thanh Nguyệt khẽ mỉm cười tỏ ý cảm ơn rồi mở tờ giấy ra xem.

Bên trên có mười chữ: Tình đã sâu đậm, cớ sao duyên lại mỏng manh?

Lãnh Thanh Nguyệt xúc động!

Bởi vì câu này thực sự miêu tả rất sát!

Nó hay hơn nhiều so với câu nàng vừa viết, mô tả hết được sự bất lực trong mối tình của hai nhân vật chính, khiến người ta càng đau lòng hơn!

Đây chính là điều mà nàng muốn viết!

Thế là Lãnh Thanh Nguyệt bèn vui vẻ bổ sung thêm câu nói kia của Lâm Bắc Phàm.

Ngoài ra nàng cũng viết chữ lên giấy và đưa lại cho hắn.

Lâm Bắc Phàm mở ra độc, bên trên viết: Cảm ơn! Ngươi cũng thích cuốn sách này sao?

Lâm Bắc Phàm viết: Ta không thích!

Đối phương trả lời: Tại sao? Nếu đã không thích thì tại sao ngươi lại đúc kết một cách sâu sắc như vậy?

Lâm Bắc Phàm trả lời: Bởi vì… thế gian có tám vạn chữ, duy chỉ có chữ tình là khiến người ta tổn thương nhất!

Lãnh Thanh Nguyệt lại xúc động nữa rồi.

Câu nói này quá là thần kì!

Bởi chữ tình khiến người ta đau khổ, nên mới tổng kết sâu sắc được như vậy!

Cũng bởi chữ tình khiến người ta đau khổ nên hắn mới không thích!

Lãnh Thanh Nguyệt nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, nàng thầm nhủ: Người đàn ông này không đơn giản!

Nghĩ ngợi một hồi, Lãnh Thanh Nguyệt bèn viết vài chữ rồi đưa giấy cho Lâm Bắc Phàm: Nếu chữ tình đã khiến người ta đau khổ thì có cách nào để tránh được không?

Lâm Bắc Phàm nhận lấy tờ giấy rồi bắt đầu viết.

Thế nhưng lần này hắn viết hơi lâu.

Bởi lẽ nội dung cần viết khá dài.

Lãnh Thanh Nguyệt nhận được tờ giấy xong, nàng mở ra xem, trong lòng lại xúc động!

Bởi vì trên giấy viết…

*Chọc nam 扎男 đồng âm với渣男 (tra nam)

Thứ nhất, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không phải yêu nhau!

Thứ hai, tốt nhất là không biết nhau, như vậy sẽ không phải nhớ nhau!

Thứ ba, tốt nhất là không ở bên nhau, như vậy sẽ không phải nợ nhau!

Thứ tư, tốt nhất là không trân trọng nhau, như vậy sẽ không phải nhớ thương nhau!

Thứ năm, tốt nhất là không yêu nhau, như vậy sẽ không phải rời bỏ nhau!

Thứ sáu, tốt nhất là không thu hút nhau, như vậy sẽ không phải gặp nhau!

Thứ bảy, tốt nhất là không hiểu lầm nhau, như vậy sẽ không cô phụ nhau!

Thứ tám, tốt nhất là không hứa hẹn với nhau, như vậy sẽ không phải tiếp tục với nhau!

Thứ chín, tốt nhất là không dựa dẫm vào nhau, như vậy sẽ không phải sợ nhau!

Thứ mười, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không bên nhau!

Thế nhưng đã gặp thì sẽ biết, biết rồi sao có thể không gặp!

Thứ nhất, tốt nhất là đừng thấy nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau.

Thứ hai, tốt nhất là đừng biết nhau, như thế sẽ không phải tương tư.

Thứ ba, tốt nhất là đừng bên nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau.

Thứ tư, tốt nhất là đừng thương tiếc nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau.

Thứ năm, tốt nhất là đừng yêu nhau, như thế sẽ không phải từ bỏ nhau.

Thứ sáu, tốt nhất là đừng đối đầu nhau, như thế sẽ không phải gặp lại nhau.

Thứ bảy, tốt nhất là đừng hiểu lầm nhau, như thế sẽ không phải phụ nhau.

Thứ tám, tốt nhất là đừng hứa hẹn với nhau, như thế sẽ không phải cùng nhau.

Thứ chín, tốt nhất là đừng dựa vào nhau, như thế sẽ không phải quyến luyến nhau.

Thứ mười, tốt nhất là đừng gặp gỡ nhau, như thế sẽ không phải bên nhau.

Vừa gặp nhau thì đã hiểu nhau, nhưng gặp nhau chẳng thà chưa gặp.

Có cách nào để đoạn tuyệt với người, tránh cho sống chết vẫn ôm mối tương tư.

Bài thơ này quá hay!

Quá động lòng người!

Bài thơ này không chỉ trả lời cho câu hỏi của Lãnh Thanh Nguyệt mà còn thể hiện được tình cảm quyến luyến của những đôi nam nữ bất hạnh!

Lãnh Thanh Nguyệt đã từng đọc rất nhiều bài viết, cũng từng nghe rất nhiều bài thơ tình!

Thế nhưng từ trước tới nay chưa từng có bài thơ nào khiến nàng cảm động như vậy!

Bài thơ này đã chạm đến đáy lòng nàng!

Lãnh Thanh Nguyệt cảm động nắm chặt tờ giấy, nàng đọc hết lần này đến lần khác.

Miệng nàng lẩm nhẩm từng chữ một như thể muốn khắc sâu bài thơ này.

Một hồi lâu sau, Lãnh Thanh Nguyệt gấp tờ giấy viết đầy những câu thơ lại rồi bỏ vào trong túi.

Tiếp đó, nàng lấy một tờ giấy khác ra, viết vài chữ rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm mở giấy ra đọc: Cứ đưa giấy mãi cũng không tiện, chúng ta kết bạn wechat đi!

Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, Lãnh Thanh Nguyệt đã lấy điện thoại ra, đôi mắt xinh đẹp thoáng vẻ mong chờ.

Thế là Lâm Bắc Phàm cũng lấy điện thoại của hắn ra.

Sở Nhã Tuyết ngồi bên cạnh vẫn luôn liếc mắt nhìn lén.

Nàng phát hiện Lâm Bắc Phàm đưa giấy cho Lãnh Thiên Nguyệt thì thầm cười một cách lạnh lùng.

Chỉ dựa vào việc đưa giấy thôi thì không hạ gục được Lãnh Thanh Nguyệt đâu.

Người ta xuất thân cao quý, có kiểu đàn ông nào chưa từng gặp qua, có thủ đoạn nào chưa từng biết đến đâu?

Tuy nhiên sự việc xảy ra tiếp đó lại khiến nàng phải kinh ngạc.