Chương 123: Lạnh lẽo
So với bầu không khí nặng nề ở trụ sở chính Long Nha Tư Bản thì bên Lâm Bắc Phàm đang ngập tràn tiếng cười.
“Đậu má! Không ngờ đây lại là một màn lừa đảo! Một màn lừa đảo của một tên hacker!”
“Nếu chúng ta mà không thanh lí kho thì đúng là lỗ to rồi!”
“Suýt chút nữa thì! Chỉ suýt chút nữa thôi đấy!”
“Vẫn là Lâm tổng anh minh, có con mắt nhìn xa trông rộng nên đã ngăn chặn được tổn thất và kiếm được một đống tiền nữa!”
“Lần này chắc chắn giá sẽ tăng về vị trí cũ! Hiện giờ chúng ta có hơn hai trăm vạn lô đậu nành, ước tính có thể kiếm được mười tỉ, quá ghê gớm luôn!”
“Cộng thêm bảy tỉ trước đó nữa thì tổng cộng hôm nay chúng ta đã kiếm được mười bảy tỉ! Quá kinh khủng rồi!”
“Lâm tổng quá đỉnh!”
“Lâm tổng quá đỉnh!”
…
Một tràng những tiếng nịnh hót vang lên.
Mọi người đều đang tâng bốc Lâm Bắc Phàm, khiến hắn không nhịn được mà bật cười đầy đắc ý: “Ha ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng giao dịch và vây xung quanh Ngô Ca, khiến hắn ta hoàn toàn sụp đổ!
Sao giá đậu nành lại tăng thế này?
Ta đã sắp chơi đùa Lâm Bắc Phàm đến chết rồi mà đậu má, tại sao tin tức kia lại là tin giả?
Tin giả do một tên hacker tạo ra?
Có bắt nạt người khác thì cũng không thể bắt nạt kiểu vậy chứ?
Con mẹ nó đúng là nghịch lí mà!
Không chơi nữa!
Không ai chơi kiểu vậy cả!
Ta muốn về nhà!
Ta không muốn ở nơi này nữa!
Ta thà ở cùng một đống bánh tông còn hơn là ở cùng với các ngươi!
Bánh tông cùng lắm cũng chỉ hơi ghê mà thôi!
Còn các ngươi không những gớm ghiếc mà còn khiến người khác đau tim nữa!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đẩy Ngô Ca ra.
“Lâm tổng, có chuyện gì vậy?” Ngô Ca mơ màng hỏi.
“Lão đệ, ngươi đứng nghiêm vào, tiếp theo đây sẽ là khoảnh khắc vinh quang của ngươi!”
“Mọi người nghe ta nói đây!” Lâm Bắc Phàm vỗ tay, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Hôm nay sở dĩ có được thành tựu này tất cả đều phải cảm ơn Ngô lão đệ!”
Lâm Bắc Phàm cực kì kích động, nói: “Ban nãy nếu không có đề nghị của Ngô lão đệ, nếu hắn ta không nói cho chúng ta biết tin này là giả thì ta sẽ không kiên quyết đi thanh lí hết tất cả như vậy và cuối cùng ngăn chặn được tổn thất!”
“Hự hự!” Ngô Ca cảm giác trái tim mình như bị đâm một đao.
“Ban nãy nếu Ngô lão đệ không kiên quyết đứng về phía ta, giúp ta làm việc, giúp ta bận trước bận sau thì chúng ta đâu thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Hự hự!” Ngô Ca cảm giác trái tim mình lại bị đâm thêm một đao nữa.
Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, mọi người đều cảm động vô cùng.
“Lâm tổng nói đúng lắm, chúng ta phải cảm ơn Ngô Ca!”
“Nếu Ngô Ca không nhắc nhở thì chúng ta sẽ bị thua lỗ rất nhiều tiền!”
“Vào lúc quan trọng như vậy mà Ngô Ca vẫn giữ bình tĩnh được, đúng là quá lợi hại!”
“Ngô Ca, ban nãy ta đã trách lầm ngươi rồi!”
“Ngô Ca, quá đỉnh!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng kích động, hắn nói: “Hiện giờ ta chỉ hỏi mọi người một câu thôi, tràng pháo tay đâu nào? Những tiếng hoan hô đâu nào?”
Mọi người bèn vỗ tay bôm bốp.
“Hự hự!”
“Hự hự!”
…
Ngô Ca cảm giác trái tim mình bị đâm liên tiếp mấy nhát đao.
Mà đây toàn là những nhát đao giết người không thấy máu.
Cơ thể hắn ta nghiêng ngả chỉ chực ngã, hắn ta không chịu được nữa rồi!
Trong đó, người vỗ tay lớn nhất là Lâm Bắc Phàm.
Tiếng vỗ tay của hắn chẳng khác gì những cái tát liên tiếp đập vào mặt Ngô Ca!
Tát hết mặt bên trái lại đến mặt bên phải!
Tát hết mặt bên phải lại đến mặt bên trái!
Cứ thế lặp đi lặp lại!
Mặt của Ngô Ca bị tát đến mức xanh mét, hắn ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Lâm tổng, được rồi chứ? Được rồi thì ta xuống được không?”
“Lão đệ, ngươi lại còn xấu hổ nữa?”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hai tay hắn ấn chặt vai của Ngô Ca, đoạn bảo: “Không được từ chối, sự vinh quang này là thứ ngươi xứng đáng có được! Hôm nay ngươi chính là nhân vật chính của chúng ta! Hôm nay ngươi là người được yêu quý nhất văn phòng này!”
“Những tràng pháo tay đâu rồi?”
“Rào rào rào…”
“Chưa ăn cơm sao, vỗ to lên!”
“Rào rào rào rào rào…”
“Hừm! Được rồi, cứ giữ nguyên tiết tấu như vậy đi! Để lão đệ cảm nhận được lòng thành và lời chúc của chúng ta!”
“Rào rào rào rào rào…”
Sắc mặt Ngô Ca xanh mét!
Đậu má!
Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt như vậy!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại hưng phấn nói: “Vào lúc vui vẻ như thế này sao có thể không hát hò nhảy múa nhỉ? Mở nhạc lên cho ta, ta phải hát một bài mới được!”
“Lâm tổng, mở bài gì bây giờ, hay là mở bài [Vô địch cô đơn biết bao] nhé?”
“Không, mở bài [Lạnh lẽo] cho ta!”
Khi nhạc vang lên, Lâm Bắc Phàm vừa nhìn Ngô Ca vừa hát: “Vì nhớ ngươi mà đêm đen lạnh lẽo cũng biến thành sông, hóa thành bùn xuân bảo hộ ta! Sắc trời lãnh lẽo hóa thành hoa, rơi xuống trần gian khiến ta đau lòng…”
“A!”
Ngô Ca ôm chặt lấy ngực, hắn ta thấy trái tim mình lạnh lẽo vô cùng.
Mỗi một câu hát như đâm thẳng vào trái tim hắn ta!
Lạnh thấu xương!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đưa micro cho hắn ta.
“Lão đệ, đến lượt ngươi rồi đó!”
Ngô Ca tức đến mức mặt càng xanh hơn!
Đậu má!
Quá đáng lắm rồi đấy!
Ngươi hát bài “Lạnh lẽo” thì thôi đi, lại còn bảo ta hát cùng nữa?
Lính có thể giết nhưng không thể sỉ nhục!
Mặc dù ta chỉ là một tên đào mộ nhưng mà ta cũng có tôn nghiêm của mình!