TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 115: Chửi nhau cả đêm

Chương 115: Chửi nhau cả đêm

Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản, những tiếng cười hả hê đang không ngừng vang lên.

“Quá thoải mái! Quá đã!”

Long vương Triệu Thiên nhìn giá đậu nành, hắn ta nhắm mắt, cực kì hưởng thụ nói: “Hiện giờ chắc chắn Lâm Bắc Phàm đang lỗ nặng rồi! Hắn đã mua hai mươi vạn lô đậu nành, giờ chắc chắn đã lỗ hết sạch, ha ha!”

“Ta dám cược rằng sắc mặt hắn giờ đang vô cùng khó coi! Vừa xanh vừa trắng, còn tím nữa, như cái phường nhuộm vậy, ha ha!”

“Chúc mừng long vương, chúng mừng long vương!”

Đám người mặc áo đen đồng thanh hô.

“Chúng ta cùng vui! Mau lấy rượu sâm panh tám hai năm của ta ra đây, chúng ta nhất định phải ăn mừng khoảnh khắc này!”

“Cảm ơn long vương!” Đám người áo đen lại đồng thanh nói.

Long vương Triệu Thiên gật đầu một cách hài lòng, hắn ta không chờ được mà nói: “Các ngươi mau liên lạc với Ngô Ca đi, ta muốn biết thông tin mới nhất! Nếu có thể gửi được gương mặt lúc này của Lâm Bắc Phàm thì càng tốt, ha ha!”

“Thôi, để ta tự liên lạc với hắn ta, đưa điện thoại cho ta!”

Lúc này, Ngô Ca vừa mới ra khỏi phòng giao dịch và nhận được tin nhắn của người áo đen.

“Sao rồi? Giờ Lâm Bắc Phàm đang lỗ nặng đúng không? Hắn lỗ bao nhiêu, mau nói cho ta biết đi! Nếu có thể chụp được vẻ mặt khi bị lỗ của hắn thì càng tốt!” Hắn ta còn gửi một cái meme đắc ý nữa chứ.

“A!” Ngô Ca lại bị đả kích.

Cuối cùng thì hắn ta cũng tìm được nơi để xả cơn giận này.

Ngô Ca: Mẹ nó đúng là một nhân tài!

Người áo đen: ?

Ngô Ca: Ngươi đúng là một kẻ đê tiện! Đê tiện!

Người áo đen: Sao đột nhiên ngươi chửi đổng lên vậy?

Ngô Ca: Ta cứ chửi đấy thì làm sao? Một kẻ ngu si đần độn như ngươi chẳng lẽ không xứng đáng bị ăn chửi hả?

Người áo đen: ?

Ngô Ca: Ta không những muốn chửi ngươi mà còn muốn chửi cả lò nhà ngươi!

Ngô Ca: Thứ đê tiện!

Ngô Ca: Đê tiện!

Ngô Ca: Đê tiện!

Người áo đen: …

Tâm trạng hớn hở vui mừng ban nãy của long vương Triệu Thiên đã bị quét sạch!

Hắn ta cất điện thoại đi, gương mặt sầm sì: “Cái tên Ngô Ca này bị điên rồi! Các ngươi mau chửi hắn ta cho ta, chửi đến khi nào máy hắn ta hết pin thì thôi!”

“Vâng thưa long vương!”

Thế là trận chiến chửi nhau lại bắt đầu…

Ngoài việc phải đối phó với người áo đen qua điện thoại ra thì hắn ta còn phải đối phó với những tin nhắn chửi rủa từ những người lạ khác, những câu chửi khó nghe, ghê tởm cỡ nào cũng có!

Thế nhưng Ngô Ca không hổ là một kẻ đào văn vật, tố chất tâm lí của hắn ta rất tốt.

Một mình hắn ta đấu với mười mấy người áo đen song vẫn không hề mất khí thế.

Thậm chí hắn ta còn gửi ảnh bánh tông khiến bọn người kia ghê tởm!

Cuối cùng điện thoại hết pin, trận chiến chửi nhau cũng kết thúc.

Thông qua trận chiến này, long vương Triệu Thiên cũng biết được nguyên nhân đối phương nổi đóa lên.

Hóa ra kẻ thù không đội trời chung Lâm Bắc Phàm không những không bị lỗ mà còn kiếm được hơn tỉ!

Mà nguyên nhân hắn kiếm được tiền lại là do hắn dí nhầm nút.

Thế nên từ mua hắn đã chuyển thành bán.

Cuối cùng tiền đều vào tay hắn!

Biết được kết quả này, long vương Triệu Thiên tức đến mức rớt cả nước mắt.

“Mẹ nó… ta lại dâng cả tỉ bạc cho hắn rồi!”

“Ta đã chi ra gần ba tỉ, ấy thế mà chẳng thu lại được gì, đã vậy còn giúp Lâm Bắc Phàm kiếm được tiền!”

“Hôm qua ta cũng giúp hắn kiếm được hơn một tỉ!”

“Vậy là tổng cộng hắn đã kiếm được hơn hai tỉ, và ta thì lỗ mất gần năm tỉ!”

“Tất cả đều dâng cho hắn hết!”

“Lâm Bắc Phàm, chẵng lẽ ngươi chính là khắc tinh của đời ta hay sao?”

Cả người long vương Triệu Thiên nghiêng ngả chực ngã, hắn ta không còn lưu luyến gì nữa.

Đám người áo đen thì lo lắng vô cùng, bọn họ đồng thanh nói: “Long vương, cố lên!”

“Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy đâu!”

Long vương Triệu Thiên phất tay một cách vô lực: “Ta đường đường là long vương, có mưa bão gì mà ta chưa từng gặp chứ? Chỉ là lỗ chút tiền mà thôi, ta vẫn chống đỡ được!”

“Long vương quá đỉnh!”

Đám người áo đen nói với vẻ sùng bái.

“Mau lấy khăn chườm ra đây, ta muốn chườm ngực!”

Đám người áo đen: “…”

Lúc khăm chườm được đắp lên ngực, cuối cùng long vương Triệu Thiên cũng không còn cảm thấy tim mình lạnh lẽo như vậy nữa.

Tiếp đó, hắn ta một tay giữ khăn chườm, một tay cầm điện thoại liên lạc với Ngô Ca.

Người áo đen: Mẹ nó lần sau xác nhận đi đã rồi hẵng gửi tin nhắn!

Ngô Ca: Ai bảo ngươi ra tay nhanh vậy? Đào mộ còn chẳng tích cực bằng ngươi đâu!

Người áo đen: …

Ngô Ca: Ta đang định nói với ngươi thì ngươi lại giảm giá, đến cơ hội cho ta phản ứng cũng không có!

Người áo đen: Ngươi còn đổ tội cho ta nữa à?

Ngô Ca: Không đổ tội cho ngươi thì đổ tội cho ai? Lần đầu tiên ta thấy có một kẻ ngu như ngươi đấy!

Người áo đen: Khốn khiếp! Ngươi dám mắng ta à?

Ngô Ca: Ta mắng ngươi đấy thì làm sao?

Ngô Ca: Đồ ngu! Đồ ngu! Đồ ngu!...

Người áo đen: Này! Ta tức rồi đấy nhé!

Thế là trận chiến chửi nhau lại tiếp diễn.

Hai bên mắng nhiếc cả buổi tối, mắng đến khi điện thoại hết pin mới ngừng.