Chương 112: Não bị úng nước
Người áo đen bị hắn ta phun rượu đầy người, trông cực kì chật vật.
Triệu Thiên tức đến mức bật dậy, hắn ta quát: “Mới nãy ngươi nói gì cơ? Ngươi bảo Lâm Bắc Phàm không những không lỗ đồng nào mà còn kiếm thêm được tiền ư? Đã thế còn kiếm được một tỉ mốt?”
Người áo đen gật đầu một cách máy móc.
Triệu Thiên lại càng phẫn nộ hơn: “Sao có thể chứ? Ngươi đang đùa đấy à? Ta đã chi hai tỉ để hạ giá xuống sập sàn rồi! Sao hắn có thể kiếm được tiền chứ?”
Người áo đen sợ đến mức run cầm cập: “Thưa long vương, Ngô Ca đã báo lại như vậy đó ạ!”
“Đưa điện thoại cho ta, để ta hỏi hắn ta!”
Triệu Thiên với lấy điện thoại rồi lập tức gửi tin nhắn chất vấn.
Người áo đen: Ý ngươi là sao? Sao Lâm Bắc Phàm lại kiếm được tiền? Ngươi đánh lộn chữ rồi hả?
Ngô Ca: Không hề đánh lộn, Lâm Bắc Phàm kiếm được khoảng một tỉ mốt đấy!
Người áo đen: Sao hắn lại kiếm được tiền chứ?
Ngô Ca: Bởi kì hắn bán khống đậu nành nên tất nhiên là kiếm được tiền rồi!
Người áo đen: Ngươi bảo ta là hắn mua với số lượng lớn cơ mà?
Ngô Ca: Ban đầu hắn mua, nhưng mà lúc ta đi vệ sinh về thì hắn lại bán rồi!
Người áo đen: Má nó sao ngươi không nói cho ta biết?
Ngô Ca: Ta muốn nói cho ngươi biết đấy chứ, nhưng mà lúc ấy Lâm Bắc Phàm cứ kéo tay ra, ta không rời đi được! Ta không rời đi được thì sao nói cho ngươi biết được? Ngươi nói xem có đúng không?
Long vương Triệu Thiên bỏ điện thoại sang một bên, hắn ta ngớ người.
Hắn ta đã chi ra hơn hai tỉ, kết quả không những không khiến Lâm Bắc Phàm thua lỗ, ngược lại còn giúp hắn kiếm được hơn một tỉ?
Hay nói một cách khác, hắn ta chính là người dâng tiền vào túi của Lâm Bắc Phàm?
Hắn ta không thể chấp nhận cái kết cục thảm khốc này!
Triệu Thiên ôm ngực, trông hắn ta đau khổ vô cùng: “A! Tim ta đau quá! Đau quá đau quá!”
Người áo đen kinh ngạc: “Long vương, ngươi làm sao thế?”
“Cứ mặc kệ ta, giờ ta chỉ muốn chửi người thôi!”
Long vương Triệu Thiên với lấy điện thoại.
Người áo đen: Tiên sư nhà ngươi!
Ngô Ca: …
Người áo đen: Đồ điên!
Ngô Ca:…
Người áo đen: Chết tiệt!
Ngô Ca: …
Người áo đen: Mẹ nó!
Ngô Ca: …
Người áo đen: Đậu má!
Ngô Ca: …
Người áo đen: @%$¥…
Tiếp đó toàn là những câu chửi thề!
Ngô Ca bị chửi hết lần này đến lần khác, đã thế đối phương còn hỏi thăm hết tổ tông tám đời nhà hắn ta nữa chứ!
Ngô Ca càng đọc càng tức tối.
Dám mắng hắn ta cơ à?
Nếu không phải các ngươi hành động nhanh quá thì có đến nỗi tạo cơ hội cho Lâm Bắc Phàm hay không?
Nhìn kẻ thù không đội trời chung kiếm được tiền, trong lòng hắn ta cũng đau lắm chứ bộ?
Ngô Ca bí bách vô cùng, hắn ta cũng bắt đầu chửi lại.
Ngô Ca: Mẹ nó ngươi có ý gì?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Bị điên thì vào trại đi, đừng có mà ra ngoài!
Người áo đen: …
Ngô Ca: Ngươi ngu đến mức nào tự bản thân ngươi không nhận ra hay gì?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Năm ấy có phải mẹ ngươi bỏ rơi ngươi rồi chỉ nuôi mỗi cái nhau thai thôi đúng không?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Đồ con lợn!
Người áo đen: …
Triệu Thiên đặt điện thoại xuống, hắn ta tức điên lên!
Từ trước tới nay hắn ta chưa từng bị người khác chửi xối xả như vậy, dù có là lúc ở rể cũng chưa từng!
Mà điều đáng giận hơn nữa là rõ ràng đối phương là người sai, vậy mà hắn ta vẫn còn mở miệng chửi người khác cho được?
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!
Triệu Thiên tức đến nỗi đầu muốn bốc khói!
“Trả điện thoại cho ngươi đấy, ngươi cứ mắng hắn ta cho ta! Các ngươi nữa, mắng hết cho ta!”
Long vương Triệu Thiên dùng chiến thuật đánh hội đồng.
Thế là hai bên lại tiếp tục chửi nhau.
Hơn nữa càng chửi càng hăng!
Ngô Ca chỉ có một mình nên hắn ta bị mắng rất thảm!
Hắn ta bèn gửi luôn những kí tự như 凸(0′)凸,凸(0′)凸,凸(0)…
Bất biến đối phó với vạn biến!
Cuối cùng, điện thoại hết pin, lúc bấy giờ trận chiến chửi nhau mới kết thúc.
Cảm ơn cảnh báo hết pin đã giúp thế giới này bớt đi một cuộc chiến tranh và mang lại hòa bình!
Sau khi sạc pin, cuối cùng hai bên cũng bình tĩnh lại.
Bọn họ đều nhận thức được rằng giờ có mắng chửi cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, còn động thủ được thì đừng có động khẩu!
Nếu đã không đánh được đối phương thì đừng có mở miệng chửi bới!
Lãng phí nước bọt lãng phí sức lực, còn lãng phí cả pin điện thoại, cần gì phải như thế chứ?
Hai bên lại thỏa thuận với nhau rằng bắt buộc phải báo cáo cho nhau khi quy mô đầu tư của Lâm Bắc Phàm vượt mức năm trăm triệu.
Còn mấy đứa hay thăm dò thị trường kia thì không cần phải nói nữa, bọn nó không phất lên được đâu.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại đưa Ngô Ca đến phòng giao dịch.
“Lão đệ này, sau ngày hôm qua thì giờ ngươi thấy thế nào?” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười.
“Cảm nhận lớn nhất của ta là hợp đồng tương lai quá là kích thích luôn! Có người đã kiếm được rất nhiều tiền, tuy nhiên cũng có người thua lỗ rất nhiều! Có người thắng lợi, vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nhưng cũng có người lỗ đến mức muốn chửi thề.” Ngô Ca cảm thán: “Kích thích hơn nhiều so với mua bán đồ cổ!”
“Đúng vậy! Chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều người thua lỗ rất nhiều và phải chịu tổn thất ấy! Tiền mà chúng ta kiếm được sẽ là tiền mà bọn họ thua lỗ! Hôm qua chúng ta kiếm được khoảng một tỉ mốt, vậy thì người ta đã lỗ một tỉ mốt! Có thể là rất nhiều công ty thua lỗ, cũng có thể chỉ là một tên ngốc thua lỗ!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Ngô Ca lại gật đầu.
Long vương Triệu Thiên chính là tên ngốc ấy!
Đã thế hắn ta còn được xếp vào loại cực kì ngu ngốc nữa chứ!
Não hắn ta chắc chắn đã bị úng nước!