TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 57: Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, chúng ta đi tới quán bar nào!

Lâm Bắc Phàm đi vào phòng giao dịch.

Lúc này, nam chính Diệp Tinh Thần đang nằm giang rộng tứ chi, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, trên mặt tràn ngập mờ mịt và do dự, dáng vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

Lâm Bắc Phàm thấy vậy thật muốn vỗ tay khen ngợi.

Nhưng vẫn phải giả vờ đồng cảm, thương xót ngoài mặt, hắn từ từ đi tới, ngồi xổm xuống, thở dài: "Diệp lão đệ, sao ngươi lại không nghĩ thoáng ra vậy?”

Diệp Tinh Thần không có một chút phản ứng nào cả, trái tim như đã chết lặng.

Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi: "Ta vô cùng hiểu tâm trạng của ngươi, vừa rồi Sở tổng đã gọi điện thoại tới và nói cho ta biết rồi!"

Cuối cùng Diệp Tinh Thần cũng có một chút phản ứng.

Hai tròng mắt hơi di chuyển, nói với vẻ mặt không thay đổi: "Cho nên ngươi tới đuổi ta đi sao?"

Vào một khắc này hắn ta đã đưa ra quyết định, hắn ta đã biết mình không thể ở lại đây được nữa, không thể ẩn núp bên cạnh Lâm Bắc Phàm nữa, sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội ám toán hắn.

Suy cho cùng thì không ai thích bị phản bội cả.

Nhưng nếu cho hắn ta một cơ hội khác thì hắn ta vẫn sẽ làm điều đó!

Nếu không thì người nữ nhân của mình sớm muộn gì cũng chạy với hắn!

Chỉ là ngàn tính vạn tính, không tính được đến biểu hiện kém cỏi của mình trước mặt người nữ nhân mình yêu!

Chỉ trong vài phút đã làm mất năm nghìn vạn tệ của người ta!

Giờ khắc này, hắn ta thật sự rất muốn chết!

Kết quả lúc trở về thử nghiệm năng lực của mình, lại giúp kẻ địch Lâm Bắc Phàm của mình kiếm được mấy tỷ!

Giờ khắc này, hắn ta lại càng muốn chết hơn!

"Tại sao ta phải đuổi ngươi đi chứ?" Lâm Bắc Phàm vô cùng khó hiểu: "Không phải chỉ là chuyện thổ lộ bị từ chối thôi sao, cũng không ảnh hưởng đến công việc! Sao ta có thể đuổi ngươi đi chỉ vì chút chuyện nhỏ này cơ chứ?"

"Thổ lộ bị từ chối?" Trong lòng Diệp Tinh Thần khẽ động.

Lâm Bắc Phàm thở dài, sau đó trực tiếp ngồi trên sàn nhà, nói: "Sở tổng đã nói với ta đột nhiên hôm nay ngươi đi tỏ tình với nàng, dọa nàng choáng váng, cho nên tức giận đuổi ngươi ra khỏi cửa! Sau đó, ngươi không chịu nổi đả kích này, chà đạp chính mình, tra tấn chính mình, ta nói có đúng hay không?"

Trong lòng Diệp Tinh Thần chấn động, Nhã Tuyết không vạch trần ta!

Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không vạch trần...

Ha ha, ta biết mà, trong lòng nàng vẫn còn có ta!

Nói như vậy thì ta vẫn còn cơ hội!

Dường như cả người Diệp Tinh Thần đã sống lại, trong ánh mắt mang theo một tia đắc ý nhìn về phía người đàn ông trước mắt.

Đã nhìn thấy chưa?

Trong lòng Nhã Tuyết có ta!

Trong lòng Nhã Tuyết có ta!

Trong lòng Nhã Tuyết có ta!

Chờ đã!

Nếu Lâm Bắc Phàm không biết, vậy chẳng phải là nói...

Ta có thể tiếp tục ẩn nấp bên cạnh hắn đúng không?

Mẹ kiếp!

Thật đúng là song hỉ lâm môn!

Quả nhiên ta là con trai của trời mà, trời cao vẫn rất yêu thương ta!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm "hồn nhiên không biết chuyện gì" tiếp tục khuyên nhủ: "Diệp lão đệ, không phải chỉ là chút chuyện bị nữ nhân từ chối thôi sao? Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa? Bây giờ ngươi có gia sản trăm triệu, hơn nữa còn có tương lai rộng mở, lại là một nhân tài, đây quả thực là người chồng giàu có trong lòng của phái nữ, mẹ vợ nhìn cũng phải động tâm, còn sợ không có nữ nhân sao?"

"Chỉ cần ngươi đổi một bộ quần áo đẹp, bày ra giá trị của bản thân, sau đó chỉ cần ngoắc đầu ngón tay sẽ có nữ nhân nhào vào giường của ngươi! Ta quá có kinh nghiệm ở phương diện này!"

"Đau lòng vì một người nữ nhân thật sự không đáng chút nào!"

Trong lòng Diệp Tinh Thần vô cùng khinh thường.

Những người nữ nhân xem trọng tiền tài tầm thường kia sao có thể so sánh được với Nhã Tuyết của ta?

Ta đường đường là chiến thần, vương giả trong giới lính đánh thuê, muốn kiểu nữ nhân nào mà không có?

Ta chỉ thích kiểu nữ nhân như Nhã Tuyết mà thôi!

Cao quý lạnh lùng!

Thuần khiết trong sáng!

Luôn thẳng thắn với bất cứ ai!

Nhưng nghĩ đến biểu hiện dở tệ của mình ở trước mặt người con gái trong lòng mình, còn bị đối phương đuổi ra khỏi cửa, hắn ta lại cảm thấy buồn phiền.

Có cảm giác muốn khóc to một trận!

Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: "Xem ra Diệp lão đệ ngươi vẫn không chưa nghĩ thông! Không thì chúng ta tới quán bar uống rượu đi, uống say thì sẽ tốt thôi, không có vấn đề nào mà một cơn say không thể giải quyết được!"

Diệp Tinh Thần ngẫm lại buổi tối lắc lư lả lơi kia.

Trong lòng run lên, mạnh mẽ lắc đầu: "Không đi! Nhất quyết không đi!"

"Diệp lão đệ, ngươi như vậy là không được đâu! Ngươi có biết vì sao ngươi lại bị Sở tổng từ chối không?"

"Tại sao?"

“Là bởi vì ngươi không đủ xấu xa!”

"Không đủ xấu xa?"

"Nói trắng ra chính là quá thành thật!"

Lâm Bắc Phàm tỏ ra là một người sành sỏi: "Nữ nhân bây giờ, không cần biết là bao nhiêu tuổi đều thích đàn ông hơi xấu xa! Cái gọi là xấu xa chính là nên chơi thì chơi, nên uống thì uống, nên sảng khoái thì phải sảng khoái, nên phóng khoáng thì phải phóng khoáng! Ngươi quá thành thật, thật ra chính là biểu hiện vô năng ở trong mắt các nàng!"

Diệp Tinh Thần thầm nghĩ, đúng vậy!

Tuy tên trước mắt này là kẻ địch của hắn ta, nhưng ở phương diện cua gái thì vô cùng lợi hại!

Kiếp trước, rất nhiều người nữ nhân cực phẩm đều bị hắn tán đổ!

Bao gồm cả Nhã Tuyết trong lòng hắn ta!

Kinh nghiệm của đối phương rất có giá trị tham khảo!

Nếu như ta có thể học được loại thủ đoạn này của hắn thì Nhã Tuyết còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta hay sao?

Hơn nữa, trong lòng hắn ta thật sự bị tổn thương rồi, muốn mượn rượu giải sầu một chút!

“Được, ta đi theo ngươi!”