Chương 196: Rơi vào thế khó
Lâm Bắc Phàm nói: “Trông chừng bọn chúng cho ta! Trước khi cảnh sát đến, không được để bất cứ một tên nào chạy!”
“Vâng!” Triệu Võ đáp.
Sở Nhã Tuyết cũng nói: “Ban nãy suýt chút nữa ta đã xảy ra chuyện, các ngươi có biết không hả? Giờ các ngươi hãy lấy công chuộc tội, mau trông chừng đám người này cho ta, tên nào muốn chạy thì cứ đánh tên đó cho ta!”
“Vâng thưa Sở tổng!” Vệ sĩ đáp.
Cứ thế, mấy người vệ sĩ nhìn chằm chằm đám người kia.
Diệp Tinh Thần nhắm chặt mắt, hắn ta đang rất tuyệt vọng.
Khoảng sáu phút trôi qua, cảnh sát tới.
Sau khi kiểm tra hết một lượt, bọn họ hít sâu một hơi rồi nói: “Ai làm đây? Ra tay quá nặng! Không những khiến bọn họ bị gãy xương mà còn nôn ra máu, nội tạng cũng bị thương!”
“Đồng chí, là người anh em tốt Diệp Tinh Thần của ta làm đấy! Hắn ta là một vệ sĩ, rất giỏi đánh đấm! Vì bảo vệ chúng ta nên hắn ta mới ra tay, hắn ta phòng vệ chính đáng thôi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Không sai, hắn ta phòng vệ chính đáng thôi!”
Sở Nhã Tuyết nói: “Trên thực tế, ta thấy hắn ta đánh thế là còn nhẹ ấy! Mấy kẻ xấu xa như thế này tốt nhất là đánh cho chết luôn, tránh việc bọn họ lại gây họa cho người khác!”
Cảnh sát lắc đầu: “Rốt cuộc là phòng vệ chính đáng hay là phòng vệ quá đáng, những chuyện này chúng ta cũng không thể quyết định được, phải để bên pháp y giám định! Hiện giờ cứ gọi xe cứu thương cái đã!”
Không lâu sau, xe cứu thương đã tới và đưa đám người kia vào bệnh viện.
Nhìn gương mặt như mất hồn của Diệp Tinh Thần, Lâm Bắc Phàm vỗ vai hắn ta: “Lão đệ, ngươi cứ yên tâm, vì bảo vệ bọn ta nên ngươi mới đánh bọn họ bị thương, đây là hành vi chính nghĩa, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện đâu!”
“Ừm, cảm ơn Lâm tổng!” Sắc mặt Diệp Tinh Thần tái mét.
“Lão đệ, sao mặt ngươi xanh xao thế kia?”
“Chắc là do vết thương vẫn chưa lành, ban nãy lại vận động mạnh quá nên giờ ta thấy hơi khó chịu trong người!”
Diệp Tinh Thần cực kì mệt mỏi, hắn ta nói: “Lâm tổng, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
“Được, ngươi cẩn thận nhé!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Diệp Tinh Thần vội vã chạy đến công ty: “Lâm tổng, tình hình bọn họ thế nào rồi?”
Lâm Bắc Phàm thắc mắc: “Bọn họ nào?”
“Cái đám người hôm qua ấy, giờ bọn họ thế nào rồi?”
“Bọn họ ấy à…”
Lâm Bắc Phàm cười trên nỗi đau của người khác: “Hiện giờ bọn họ đang nằm trong bệnh viện! Theo tin tức mới nhất từ phía cảnh sát thì bọn họ bị gãy xương, bị thương nội tạng, gân cốt, coi như là vết thương khá nặng, không nghỉ ngơi điều trị một đến hai tháng thì không khỏi được đâu! Ha ha, đúng là đáng đời!”
Diệp Tinh Thần nghe vậy, trước mắt hắn ta bèn tối sầm lại.
Hắn ta đã ra tay nặng như vậy sao?
Hắn ta là thủ lĩnh, ấy vậy mà lại tận tay đánh bọn họ đến mức phải nhập viện!
“Thế… liệu bọn họ có phải ngồi tù không? Liệu bọn họ có bị bắt không?” Giọng nói của Diệp Tinh Thần run rẩy.
“Thế thì phải xem bọn họ vi phạm pháp luật hay là phạm tội!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Là sao?”
Lâm Bắc Phàm giải thích: “Nếu chỉ vi phạm pháp luật thôi thì bọn họ bị giam mười mấy ngày, nộp tiền phạt là xong! Còn nếu là phạm tội thì tình hình sẽ nghiêm trọng hơn, có thể sẽ bị giam mấy năm chẳng hạn!”
“Hơn nữa tình huống của bọn họ khó nói lắm! Nói bọn họ khiêu khích gây sự, nhưng mà chúng ta lại chẳng bị tổn thương gì, thế nên cũng có khả năng bọn họ chỉ gây mất trật tự an ninh xã hội thôi!”
“Hóa ra là như vậy!” Diệp Tinh Thần thở phào một hơi.
Hắn ta thầm mong mấy người kia sẽ không xảy ra chuyện, mong bọn họ chỉ phạm lỗi vi phạm pháp luật bình thường thôi.
Cùng lắm là bị giam giữ vài ngày, nộp tiền phạt thôi, không có gì to tát hết.
“Có điều ta nhất định sẽ tống bọn họ vào tù!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Diệp Tinh Thần sợ đến múc run rẩy…
Suýt chút nữa thì quên Lâm Bắc Phàm chính là một tên ác ma!
Nếu như hắn thực sự muốn tống mấy người anh em của Diệp Tinh Thần vào tù thì chắc chắn hắn có thể làm được!
Cách này không được thì hắn sẽ luôn có những cách khác!
Tóm lại là chắc chắn Lâm Bắc Phàm sẽ làm được!
Diệp Tinh Thần vội nói: “Lâm tổng, ta thấy thôi không cần phải làm như vậy đâu! Hình như bọn họ cũng đâu phạm tội gì nặng quá!”
“Gì mà không phạm tội? Bọn họ cướp đoạt không thành không phải là tội hay sao? Giết người không thành cũng không phải là tội hay sao?”
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Diệp lão đệ, khi ấy nếu không có ngươi thì không biết chúng ta còn gặp phải chuyện gì nữa!”
Lâm Bắc Phàm giơ bốn ngón tay lên: “Khi ấy chúng ta có bốn người, hai người là nữ, ngươi còn bị thương, chỉ có ta là miễn cưỡng có năng lực tự vệ! Còn bọn họ thì có mười bốn người lận đấy, tất cả đều là những kẻ mạnh! Nếu bọn họ cùng lúc xông lên thì chúng ta biết làm thế nào? Ai có thể bảo vệ được chúng ta đây, ngươi nói xem có đúng không?”
Diệp Tinh Thần há miệng: “Nhưng mà…”
“Thế nên đừng vì chúng ta không bị thương mà bỏ qua cho bọn họ! Bọn họ đâu còn là trẻ con nữa, phải biết tự chịu trách nhiệm về những việc làm của mình! Thế nên ta nhất định sẽ tống bọn họ vào tù, để bọn họ nhận sự trừng phạt thích đáng!” Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói.
Diệp Tinh Thần lại càng sốt sắng hơn: “Nhưng mà Lâm tổng, bọn họ…”