TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 179: Phải thêm tiền mới được

Chương 179: Phải thêm tiền mới được

Sau khi sống lại ở kiếp này, Lâm Bắc Phàm lại đánh chủ ý lên mảnh đất giới giải trí màu mỡ này nên tất nhiên hắn phải rủ cả Hà Tu Văn nữa.

“Ta chỉ hỏi xem ngươi có hứng thú hay không thôi!”

Hà Tu Văn gật đầu một cách không hề do dự: “Có hứng thú, đương nhiên là có hứng thú! Trong giới giải trí nhiều gái đẹp lắm, ta đã nhung nhớ nó từ lâu rồi! Cơ mà cái giới này khó để bước chân vào lắm, không có tiền thì không chơi được đâu, phải có thật nhiều tài nguyên và quan hệ mới được, đây chính là nỗi đau của ta!”

Hà Tu Văn hút một hơi thuốc, đoạn chau mày nói: “Hơn nữa hiện giờ giới giải trí đang đứng đầu ngọn sóng gió, bên trên lúc nào cũng nhìn chằm chằm, người trong giới đang đứng trước tình cảnh nguy hiểm! Giờ không phải là một thời cơ tốt!”

Lâm Bắc Phàm lại vỗ vai hắn ta: “Chỉ cần cảm thấy hứng thú thôi là được, thời cơ thì cứ để đấy, rồi ta sẽ kiếm cho ngươi!”

“Đúng là người anh em của ta! Thế thì ta phải cảm ơn ngươi rồi!”

Hà Tu Văn rất vui, hắn ta vội nâng ly: “Nào, mời người anh em của ta một ly! Chúc sự nghiệp của chúng ta thăng tiến, càng ngày càng tốt đẹp!”

“Nào, cạn ly!” Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly.

“Khụ khụ!”

Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.

Lâm Bắc Phàm lại âm thầm đặt ly rượu xuống, rồi nâng ly nước cam bên cạnh lên: “Cạn ly!”

Lần này thì Liễu Như Mi không ngăn cản nữa, song trông mặt nàng hơi đỏ.

Bởi vì nãy nàng vừa uống ly nước cam đó.

“Cái tên xấu xa này đang cố ý chắc luôn! Hừ!”

Không biết vì sao nhưng rõ là đang tức giận, song trong lòng nàng vẫn thấy vui vui.

Những ngày tiếp đó, dù bận bịu nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn dành thời gian đến bệnh viện.

Không vì điều gì khác, hắn chỉ tới để ăn cơm chó, xem dì Lưu chăm sóc cho Ngô Ca!

Lần nào đến cũng thấy bọn họ đang tình nồng ý mật, Lâm Bắc Phàm thấy cực kì hài lòng, hắn cảm giác tình yêu đang ngập tràn cả thế giới này!

Vương Bàn Tử nằm bên cạnh cũng phải ghen tị: “Đột nhiên ta cảm thấy mình thật dư thừa!”

“Không chỉ mình ngươi thôi đâu!”

Lâm Bắc Phàm bước tới, vỗ vai Vương Bàn Tử và an ủi hắn ta: “Người ta lúc nào cũng có nhau, ngươi cũng nên tìm một người cho mình rồi! Vừa hay công ty ta có một người mới, còn đang độc thân đấy, để ta giới thiệu cho ngươi!”

Hai mắt Vương Bàn Tử sáng quắc: “Sao, có trẻ tuổi và xinh đẹp không?”

“Không trẻ tuổi lắm, nhưng mà xinh đẹp cực kì!”

Hai mắt Vương Bàn Tử lại càng sáng hơn: “Thật sao? Đẹp đến mức độ nào?”

“Đẹp như dì Lưu ấy!”

Vương Bàn Tử: “…”

“Các ngươi mà yêu nhau thì đúng là tướng phu thê luôn á!”

Vương Bàn Tử: “…”

“Thôi khỏi! Ta thấy ta vẫn nên độc thân thì hơn!”

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại tới thăm Tiêu Thần và Diệp Tinh Thần.

Hiện giờ Tiêu Thần đã an phận hơn rất nhiều, hắn ta đang chuyên tâm vào việc dưỡng thương.

Còn Diệp Tinh Thần thì không ổn.

Lúc Lâm Bắc Phàm tới thăm, hắn ta cứ nắm chặt lấy tay Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ suy sụp: “Lâm tổng, ngươi đưa ta đi đi, ta thực sự không muốn ở bệnh viện nữa đâu! Ở đây nữa chắc ta điên lên mất!”

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Lão đệ, ngươi làm sao thế?”

Diệp Tinh Thần nói với vẻ sụp đổ: “Ta cũng không biết mình làm sao nữa, dạo này ta cứ bị mất ngủ, ngủ không ngon, cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm, cả ngày đầu óc cứ mơ màng! Mặc dù vết thương trên người hồi phục nhanh chóng nhưng về mặt tinh thần thì ta thực sự không trụ được nữa! Lâm tổng à, ngươi mau đưa ta ra ngoài đi, ta thực sự không muốn ở đây nữa!”

Lâm Bắc Phàm nhìn mấy chậu cây cảnh bên cạnh, đoạn hỏi: “Tình hình này của ngươi… ngươi có nói với bác sĩ không?”

“Ta nói rồi, bọn họ bảo ta ở viện lâu quá, lại ở trong một căn phòng mãi nên tinh thần của ta hơi có vấn đề! Bọn họ còn nói hiện giờ với tình trạng của ta có thể châm chước cho xuất viện, nhưng bọn họ không gánh được trách nhiệm, bắt buộc phải có người giám hộ kí tên đồng ý thì mới được xuất viện!”

“Lâm tổng, giờ ta chỉ có mỗi ngươi là bạn, cầu xin ngươi đấy!”

“Vậy sao? Thế để ta đi hỏi thử xem sao!”

Lâm Bắc Phàm bèn tới hỏi bác sĩ chữa trị chính cho Diệp Tinh Thần.

Đối phương cũng trả lời là có thể châm chước cho ra viện, nhưng cứ ba ngày là lại phải tới kiểm tra một lần.

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Lão đệ, giờ ta sẽ đưa ngươi đi làm thủ tục xuất viện!”

Diệp Tinh Thần hớn hở: “Cảm ơn Lâm tổng!”

“Ngươi đợi thêm một ngày nữa nhé, ta sẽ tìm một người tới chăm sóc ngươi!”

“Tìm người đến chăm sóc ta? Thôi không cần đâu!”

“Sao lại không cần cho được? Ngươi nhìn ngươi hiện giờ đi, đi đường không tiện, không ai chăm sóc thì sao mà ổn được?”

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ sâu xa: “Lão đệ, sức khỏe của ngươi là quan trọng nhất! Nếu như ngươi không đồng ý chuyện này thì ta không đồng ý cho ngươi xuất viện đâu!”

“Được, ta sẽ chịu thêm một ngày!” Diệp Tinh Thần thỏa hiệp.

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm bèn đưa một bàn thím tầm hơn năm mươi tuổi đến.

“Diệp lão đệ, để ta giới thiệu với ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nói một cách nhiệt tình: “Đây là bảo mẫu ta tìm cho ngươi, phụ trách chuyện ăn uống, đi lại của ngươi. Thím này tên Lý Đa Yến, ngươi cứ gọi là thím Lý là được!”

“Ừm.”

Diệp Tinh Thần gật đầu, sau đó hắn ta kéo Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, sao ngươi lại tìm một người lớn tuổi rồi vậy? Thím này làm mẹ ta luôn được ấy chớ!”

“Lớn tuổi thì mới biết chăm sóc người khác, ngươi cứ nhìn thím Lưu đi thì biết! Thế nên ta đặc biệt chọn cho ngươi thím Lý, thấy ta tâm lí không?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt.

Diệp Tinh Thần thực sự không thể chịu đựng việc ở cùng với một bà thím như vậy.

Trước kia, xung quanh hắn ta toàn người đẹp, giờ lại lâm vào tình cảnh này.

Thế nhưng sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc, hắn ta lại thấy mình có thể nhịn được thời gian một tháng này.

Thế là Diệp Tinh Thần bèn nói: “Chào thím Lý, sau này làm phiền ngươi chăm sóc ta rồi!”

“Không phiền đâu!”

Thím Lý nói, sau đó lại kéo lấy Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng nói: “Lâm tổng, hắn ta bị thương nặng thế kia, chăm sóc sẽ rất khó khăn, phải thêm tiền mới được!”