TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 169: Chỉ đành như vậy

Chương 169: Chỉ đành như vậy

Ngô Ca suýt chút nữa thì thổ huyết.

Hắn ta và Lâm Bắc Phàm cùng một giuộc với nhau ư?

Hắn ta còn hận không thể giết Lâm Bắc Phàm đây này!

Ngô Ca suy nghĩ kĩ lại rồi hiểu ra, chắc chắn là trước kia bị lỗ hơn hai mươi tỉ nên đối phương mới nghi ngờ hắn ta, cho rằng hắn ta là đồng bọn của Lâm Bắc Phàm.

Ngô Ca thấy tủi thân vô cùng.

Đây là một hiểu lầm, hắn ta hoàn toàn không giúp đỡ Lâm Bắc Phàm, từ đầu đến cuối đều không!

Ngươi thua lỗ ngươi khó chịu, ta nhìn hắn kiếm tiền chắc không khó chịu đấy?

Con mẹ nó!

Ta còn bỏ ra hơn ba tỉ tiền đồ cổ đây này!

Giờ nghĩ lại tim vẫn còn đau!

Người áo đen: Hừ! Tiểu tử, nếu không phải Lâm Bắc Phàm đuổi đến thì hiện giờ ngươi đã là một thi thể rồi! Nói cho ngươi hay, ngươi đừng có giúp Lâm Bắc Phàm nữa, bằng không hậu quả ngươi tự gánh! Lần sau sẽ không phải chỉ nằm viện thôi đâu mà là đưa thẳng vào nhà tang lễ luôn đấy!

Ngô Ca: Không cần ngươi phải dạy, ta biết phải làm thế nào!

Ngô Ca: Mối thù này nhất định ta sẽ báo, ngươi cứ đợi đấy cho ta!

Người áo đen: Được thôi, để ta xem ngươi báo thù kiểu gì!

Người áo đen: Ha ha!

Nói chuyện xong, long vương Triệu Thiên ném điện thoại đi luôn, hắn ta chẳng để Ngô Ca vào mắt.

Ở một diễn biến khác, Ngô Ca xóa hết tin nhắn xong cũng chặn luôn số điện thoại kia, xong xuôi mới nhắm mắt dưỡng thương.

Không cần biết là do nguyên nhân gì, đối phương đã phái người đánh hắn ta và Vương Bàn Tử gần chết thì là đắc tội với hắn ta, mối thù này hắn ta nhất định sẽ ghi nhớ!

Hiện giờ điều quan trọng cần làm là dưỡng thương, sau đó thì báo thù rửa hận!

Đến ngày hôm sau, Vương Bàn Tử tỉnh lại và hỏi rõ nguyên do.

Ngô Ca thấp thỏm, hắn ta không nói chuyện của long vương, chỉ đơn giản nói rằng tối hôm đó được Lâm Bắc Phàm cứu.

“Hôm đó chúng ta suýt chút nữa thì chết ở đó, may mà mạng lớn phúc lớn!”

Vương Bàn Tử đau khổ nói: “Ngô Ca, ngươi nói xem có phải chúng ta làm mấy chuyện kia quá nhiều nên mới bị trừ âm đức, rồi mới bị…”

Ngô Ca nói: “Bàn Tử, ngươi đừng nói chuyện này nữa, dưỡng thương cho tốt đi!”

“Được, ta không nói nữa!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm mang hai bó hoa trắng bước vào phòng bệnh, một bó đặt ở trước mặt Ngô Ca, bó còn lại thì đặt ở trước mặt Vương Bàn Tử. Sau đó, hắn hỏi với vẻ quan tâm: “Sao rồi, các ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Ngô Ca gật đầu: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn Lâm tổng!”

Vương Bàn Tử khá có tinh thần, hắn ta cứ thao thao bất tuyệt: “Lâm tổng, cảm ơn ngươi nhiều lắm! Nếu không có ngươi kịp thời có mặt thì ta và Ngô Ca đã đi gặp Diêm Vương rồi! Mạng của chúng ta là do ngươi cứu, ngươi chính là Bồ Tát sống, là ân nhân của chúng ta! Sau này có cần gì thì ngươi cứ gọi ta, ta nhất định sẽ giúp bằng mọi giá!”

“Ngươi nói quá rồi! Ta chỉ làm chuyện mình nên làm mà thôi! Ngô Ca là lão đệ của ta, sao ta có thể không quan tâm?” Lâm Bắc Phàm phất tay, cười nói.

“Lâm tổng, ngươi khách khí quá rồi! Bàn Tử ta kính phục nhất chính là những người như ngươi!” Vương Bàn Tử nói với vẻ bội phục.

Lâm Bắc Phàm lại cười: “Các ngươi đều bị thương, để ta tìm một người đến chăm sóc các ngươi.”

“Ai thế?” Ngô Ca hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhìn điện thoại rồi nói: “Người đó tới rồi đấy, để ta đi đón!”

Trông bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, Vương Bàn Tử bật ngón tay cái: “Ngô Ca, anh sếp này của ngươi được đấy, đi theo lãnh đạo như vậy đúng là quá xứng đáng! Khi nào rửa tay gác kiếm không làm nữa thì làm việc cho hắn cũng được đó!”

Ngô Ca nghe vậy thì trợn trắng mắt, ngươi bị hắn thu phục một cách dễ dàng vậy sao?

Cái tên này ranh ma lắm đấy!

Ở kiếp trước, ngươi không biết ta đã bị hắn gây khó dễ thảm thương như thế nào đâu, ta chỉ hận không thể rút xương rút máu hắn thôi!

Kết quả đến kiếp này, ngươi lại biết ơn hắn như vậy, lại còn muốn làm việc cho hắn?

Ngô Ca lắc đầu, hắn ta không muốn nói nhiều.

Bởi vì hắn ta biết, giờ nói cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm dẫn một người bước vào, hắn đắc ý nói: “Các ngươi xem ta đưa ai tới này!”

“Dì Lưu, sao ngươi lại tới đây?” Hai người kia đồng thanh nói.

Người trước mắt chính là dì Lưu – bạn gái của Ngô Ca.

Chỉ thấy dì Lưu tới bên Ngô Ca với vẻ mặt lo lắng, nàng nói: “Tiểu Ngô, ngươi xảy ra chuyện sao không nói với ta một tiếng? Nếu không phải Lâm tổng nói cho ta biết thì ta còn không hay tin ngươi nằm viện đâu đấy!”

Ngô Ca: “…”

Lâm tổng, ta thực sự cảm ơn ngươi đó!

Dì Lưu đau lòng nói: “Rốt cuộc là ai đã khiến ngươi thành ra nông nỗi này? Quá ác độc! Ngày xưa lúc chồng ta qua đời cũng không thảm đến mức độ này! Ta nhìn mà đau lòng biết bao!”

Ngô Ca: “…”

“Bác sĩ bảo sao, có chữa khỏi được không? Có điều Tiểu Ngô, ngươi cứ yên tâm, dù cả đời này ngươi tàn phế trên giường thì ta cũng sẽ chăm sóc ngươi cả đời! Ta đã quyết định sẽ sống bên cạnh ngươi rồi!”

Dì Lưu nắm chặt lấy tay Ngô Ca rồi thỏ thẻ tâm tình.

Ngô Ca: “…”

Ngô Ca đáng thương muốn giãy tay ra mà không được!

Hắn ta chỉ đành để như vậy!

Thế nhưng dì Lưu lại hiểu lầm và nắm chặt tay hắn ta hơn: “Tiểu Ngô, ngươi đừng kích động! Ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên ngươi, có chết cũng sẽ không rời xa ngươi!”

“A!” Ngô Ca tuyệt vọng nhắm chặt mắt.

Vương Bàn Tử cũng “a” một tiếng, hắn ta lắc đầu, nói: “Cảm động quá đi mất! Ta cứ tưởng ở thế giới này tình yêu cách chúng ta rất xa, không ngờ nó lại ở ngay bên cạnh chúng ta! Ngô Ca, ngươi gặp được một người phụ nữ như vậy đúng là quá may mắn! Ngươi nhất định phải biết trân quý, bằng không có làm quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm tán thành: “Rất là tán đồng luôn!”

Ngô Ca: “Hự!”