Chương 167: Không thành vấn đề
Buổi tối hôm đó, Ngô Ca vừa mới ăn đêm xong và đang tản bộ cùng với Vương Bàn Tử.
Lúc này, tám kẻ áo đen bỗng ập đến và bao vây bọn họ.
Ngô Ca và Vương Bàn Tử tựa lưng vào nhau, bọn họ căng thẳng vô cùng.
Ngô Ca cảm nhận được sức mạnh của đối phương, hắn ta nhận ra bọn họ không hề kém cạnh mình.
Mà đối phương lại có những tám người, còn hắn ta chỉ có một Vương Bàn Tử, sức mạnh hai bên chênh lệch rõ rệt.
Ngô Ca không khỏi cười khổ: “Bàn Tử, ngươi lại bán hàng giả để người ta tìm tới cửa hả?”
“Làm gì có chuyện đấy! Từ lần trước mất ba tỉ là ta đã đóng cửa rồi, làm gì có tâm trạng đi lừa người khác nữa?”
Vương Bàn Tử vung nắm đấm, thấp thỏm nói: “Các ngươi là ai? Định làm gì? Ta nói cho các ngươi hay, đừng có mà giở trò với ta đây! Nắm đấm to bằng cái nồi các ngươi đã từng nhìn thấy chưa?”
Bát đại kim cương liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng hừ một tiếng rồi lao đến.
Vừa mới giao đấu là Ngô Ca và Vương Bàn Tử đã bị đánh đến mức răng rơi đầy đất. Nhất là Vương Bàn Tử, hắn ta bị đấm vài cú, đau đến mức kêu oang oang.
“Ngô Ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa, có đánh cũng không thắng được, chúng ta mau chạy thôi!”
“Nói đúng lắm! Mau chạy thôi!”
Hai người bọn họ không giỏi đánh đấm, nhưng chạy thì là nghề của bọn họ.
Bằng không bọn họ đã chết ở mấy ngôi mộ cổ rồi.
Chỉ thấy hai người cùng nhau lôi một quả bóng nhỏ ra rồi đập mạnh xuống đất. Quả bóng vỡ tan và lập tức phun ra bụi màu xám, lấp đầy phạm vi khoảng mười mấy mét.
Khí này không những cản trở tầm nhìn của người khác mà còn khiến người ta bị cay mắt, không mở được mắt ra.
Ngô Ca và Vương Bàn Tử nhân cơ hội chạy đi.
“Mau đuổi theo!”
“Đừng để bọn chúng chạy thoát!”
Bị tám người đồng loạt truy đuổi, Ngô Ca và Vương Bàn Tử phải chạy thục mạng.
Thế nhưng Vương Bàn Tử quá béo, tốc độ của hắn ta có vẻ không ổn, thể lực cũng không bằng những người khác nên cứ chạy được một đoạn là lại bị bọn người kia đuổi tới, sau đó bị đánh một trận tơi bời, sau đó lại tiếp tục chạy.
Ngô Ca vì thế cũng bị liên lụy và ăn đập.
“Bàn Tử! Ngươi nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi!” Ngô Ca oán trách.
“Sao lại trách ta? Mặc dù ta thích đi lừa gạt nhưng ta cũng có mắt nhìn chứ bộ. Người nào không thể đắc tội thì ta sẽ không đắc tôi, mà người có thể sai khiến tám cường giả thế này chắc chắn ta sẽ không thể đắc tội rồi! Ta thấy có thể là tại ngươi ấy, ngươi đã đắc tội người ta, hại ta đây bị liên lụy!”
“Ta á?”
Trong lòng Ngô Ca bỗng bật ra một cái tên – Lâm Bắc Phàm.
Bởi vì chỉ có Lâm Bắc Phàm là kẻ thù của hắn ta mà thôi!
Mà hắn cũng có năng lực làm chuyện này!
Thế nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị Ngô Ca dập tắt.
Hiện giờ quan hệ hai người họ đang tốt đẹp, Lâm Bắc Phàm sẽ không phái người truy sát hắn ta đâu.
Hơn nữa hắn cũng không thể làm loại chuyện này.
Nếu như thật sự muốn đối phó hắn ta thì Lâm Bắc Phàm có rất nhiều cách nhẹ nhàng hơn, hắn cần gì phải rách việc như vậy?
“Không thể là ta được! Mấy hôm nay
“Hiện giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này! Vấn đề bây giờ là rốt cuộc chúng ta phải làm sao… Ngô Ca, ngươi mau nghĩ cách đi! Bằng không chúng ta không bị đánh chết thì cũng mệt đến chết mất!” Vương Bàn Tử vừa thở dốc vừa nói.
“Chúng ta đi báo cảnh sát đi, như thế thì bọn chúng sẽ không dám đuổi theo nữa!”
“Không được!”
“Tại sao lại không được?”
“Ngươi quên là chúng ta làm nghề gì rồi à? Nếu bị cảnh sát phát hiện chúng ta làm nghề gì thì chắc chắn chúng ta sẽ bị nhốt!”
“Lúc này thì ngươi có vẻ tỉnh táo đấy, thế ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây?”
“Sao ta biết được? Ta mà biết thì còn cần phải hỏi ngươi chắc?”
Hai người chạy thục mạng hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chạy nửa tiếng đồng hồ với tốc độ nhanh đúng là rất mệt.
Dù bọn họ có là những người thường xuyên ra vào những nơi rừng sâu nước độc cũng khó mà chịu đựng được.
Huống hồ bọn họ còn vừa bị đánh tơi bời, trên người có vết thương khá nghiêm trọng, giờ cả hai mệt đến mức thở không ra hơi.
Vương Bàn Tử vừa chạy vừa mắng: “Rốt cuộc chúng ta đắc tội gì với bọn họ mà bọn họ cứ đuổi theo mãi vậy?”
“Hết cách rồi, giờ ta phải đi gọi người thôi!”
“Gọi ai?”
“Lâm Bắc Phàm!”
“Tìm sếp của ngươi làm gì? Hắn đánh thắng được đám người này à?”
“Nếu như hắn không thắng được thì không còn ai có thể giúp chúng ta nữa đâu!”
“Thế thì ngươi mau gọi hắn đi!”
Ngô Ca bèn cầm lấy điện thoại, nhanh chóng gọi cho Lâm Bắc Phàm.
“Ngô lão đệ, tối rồi ngươi còn gọi điện thoại cho ta, có phải muốn rủ ta đi chơi không! Xem ra cuối cùng tên tiểu tử nhà ngươi cũng bắt đầu biết cách hưởng thụ cuộc sống rồi đây! Ha ha, nổ địa chỉ đi, ta sẽ đến nhanh thôi…”
“Không phải đâu, Lâm tổng! Ta gọi điện thoại để cầu cứu!”
“Cầu cứu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Ca vội nói: “Giờ ta đang bị một đám người đuổi theo, bọn họ có tổng cộng tám người, cực kì mạnh!”
“Ngươi đang ở đâu, giờ ta qua ngay!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Ngô Ca báo địa điểm cho hắn, đoạn giục: “Lâm tổng, ngươi nhanh lên nhá, không thì ta không chống đỡ được đâu!”
“Ngươi yên tâm, ta tới ngay đây!”
Gọi điện thoại xong, Ngô Ca nói: “Hắn nhận điện thoại của ta rồi, giờ sẽ tới đây! Hắn cũng cách chúng ta khá gần, chắc mười phút là tới, chúng ta cố thêm một lúc!”
“Được, ta đây có thể cố thêm mười phút, không thành vấn đề!”