TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 150: Đột nhiên quỳ xuống

Vương Tư Tuyền kinh ngạc: “Hả! Ngươi đã học đến tận châm thứ chín rồi ư?”

Tất cả mọi người lại kinh hãi.

“Trời ơi! Chàng trai trẻ này đã học đến châm thứ chín – châm có thể đoạt lại sinh mệnh từ tay Diêm Vương đó hả?”

“Thế thì hắn ta chính là một thần y rồi còn gì?”

“Hắn ta còn trẻ mà đã lợi hại như vậy rồi sao?”

“Đúng là tương lai xán lạn mà!”

Một tràng những tiếng khen vang lên, Tiêu Thần nghe mà hưởng thụ vô cùng.

Đúng vậy đó, đây mới là những thứ mà một nam chính nên có!

Những chuyện trước đó toàn lệch quỹ đạo cả!

Từ nay trở về sau, thời đại thuộc về Tiêu Thần ta đã tới rồi!

“Thời đại của ta tới rồi!” Tiêu Thần gào thét trong lòng!

Cả người hắn ta đều sảng khoái vô cùng!

Nhất là khi trông thấy dáng vẻ kinh ngạc tột cùng của đối thủ Vương Tư Tuyền, hắn ta lại càng sảng khoái hơn, cả người bay bổng tựa tiên.

Vương Tư Tuyền, kiếp trước ta có thể đánh bại ngươi thì kiếp này ta cũng có thể!

Chẳng qua ngươi chỉ là một hòn đá ngáng chân trên quãng đường trưởng thành của ta mà thôi!

Cứ đá đi là xong!

Lúc này, Vương Tư Tuyền lại lắc đầu: “Không ngờ ngươi lại là truyền nhân của phái Quỷ Cốc! Thật ra từ ban nãy đến giờ ta vẫn luôn có một thắc mắc, hi vọng ngươi có thể giải đáp!”

“Ngươi hỏi đi!” Tiêu Thần ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông có phong thái của một vị tông sư vô cùng.

“Ta rất tò mò rằng sao ngươi lại bị thương thế? Nếu ngươi đã là truyền nhân của phái Quỷ Cốc, hơn nữa còn học đến châm thứ chín, vậy tại sao ngươi không tự chữa trị cho mình đi, còn đến nhờ ta làm gì?” Vương Tư Tuyền hỏi.

Tiêu Thần: “…”

Mọi người lại bắt đầu chụm tai nhau thì thầm.

“Hắn ta nói đúng đấy, Tiêu Thần là thần y thì tại sao còn phải tới chỗ của bác sĩ Vương chứ?”

“Điều này chứng tỏ y thuật của Tiêu Thần không giỏi giang như hắn ta nói, đúng không nhỉ?”

“Nếu như ta là truyền nhân của phái Quỷ Cốc thì ta tuyệt đối sẽ không tới xin thuốc của Dược Vương Cốc đâu, cả hai đều là môn phái lớn nên phải giữ thể diện!”

“Thực ra từ ban nãy ta đã nghi ngờ Tiêu Thần là giả rồi!”

Tiêu Thần cảm giác câu hỏi này của Vương Tư Tuyền chẳng khác gì một câu phản đòn!

Nó đã ảnh hưởng đến hình tượng của hắn ta.

“Đó là bởi vì… bởi vì ta bị thương, không thể chữa trị cho mình. Người ta hay nói người hành nghề y không thể tự cứu mà, đạo lí đơn giản như vậy đó! Còn về tại sao ta lại tới tìm ngươi… thì chắc là do duyên phận rồi!” Tiêu Thần tìm một lí do nghe có vẻ hợp lí.

“Vậy sao?” Vương Tư Tuyền nghiêng đầu hỏi.

“Vương Tư Tuyền, đây không phải điều quan trọng, ngươi đừng có để ý mấy chuyện vặt vãnh như vậy!” Tiêu Thần thấy hơi xấu hổ.

“Được, thế rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à?”

Tiêu Thần hừ một tiếng, sự tự tin của hắn ta đã quay trở lại: “Vương Tư Tuyền, mới nãy ngươi có nói các bác sĩ ở thành phố Ma Hải đều không ra gì, không một ai có thể đánh bại ngươi đúng không?”

“Đúng thế, ta nói như vậy đấy, sao nào?” Vương Tư Tuyền kiêu ngạo nói.

“Vậy là đúng rồi!”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Thần ưỡn ngực, ngẩng cao đầu và bước lên sân khấu, hắn ta nhìn chằm chằm Vương Tư Tuyền.

Mỗi một bước đi của hắn ta đều vô cùng hùng hổ.

“Vương Tư Tuyền, ngươi nghe cho rõ đây!”

“Hôm nay, Tiêu Thần ta sẽ đại diện cho chính ta!”

Nhịp thở của mọi người trở nên gấp gáp, bọn họ cảm giác tiếp theo đây sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Đại diện cho bác sĩ phái Quỷ Cốc!”

Nhịp thở của mọi người lại càng gấp hơn, hắn ta còn lôi của phái Quỷ Cốc ra nữa kìa.

“Đại diện cho các tiền bối tại đây!”

Mọi người ai cũng căng thẳng, hắn ta còn đòi đại diện cho cả bọn họ nữa, đúng là quá căng thẳng quá kích thích.

“Đại diện cho tất cả bác sĩ trong thành phố Ma Hải nữa!”

Vài câu nói qua đi, lúc này Tiêu Thần đã đứng trước mặt Vương Tư Tuyền và liếc mắt nhìn hắn ta từ trên cao, khóe miệng thì nhếch lên.

Vương Tư Tuyền thấy hơi sợ: “Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mọi người nhìn cảnh tượng ấy mà cũng khẩn trương theo.

“Sắp bắt đầu rồi, sắp bắt đầu đến nơi rồi!”

“Cuộc chiến giữa Quỷ Cốc và Dược Vương!”

“Hi vọng chàng trai trẻ này sẽ cố gắng hơn!”

“Hãy giúp Ma Hải chúng ta xả giận!”

Tuy nhiên, lúc này chẳng ai chú ý đến Lâm Bắc Phàm đã chuyển sang ngồi ở chỗ cực kì gần Tiêu Thần.

Sau đó hắn âm thầm cầu nguyện.

“Ta cầu nguyện để ta bị nhũn chân trong năm phút đi!”

“Hừ, đừng có căng thẳng!”

Tiêu Thần nhìn chằm chằm Vương Tư Tuyền, hắn ta tiếp tục nhếch miệng và nói: “Ta chỉ muốn đại diện cho chính ta, cho bác sĩ phái Quỷ Cốc, cho các tiền bối có mặt tại đây và toàn thể bác sĩ của thành phố Ma Hải để…”

[Tinh! Cầu nguyện thành công!]

Tiêu Thần bỗng cảm thấy chân mình mềm oặt.

Hắn ta quỳ xuống trước mặt Vương Tư Tuyền!

Quỳ hẳn hai gối luôn!

“Phịch!”

Âm thanh vang lên lanh lảnh!

Vương Tư Tuyền kinh ngạc không thôi!

Tất cả mọi người có mặt tại đây cũng vậy!

Ai cũng sững sờ khi trông thấy cảnh tượng này.

Sao đang yên đang lành ngươi lại quỳ xuống vậy?

Há miệng muốn nói mà sao chẳng nói được gì vậy!

Chính Tiêu Thần cũng sững sờ!

Sao đột nhiên hắn ta là quỳ xuống thế này?

Đã thế còn vào đúng thời khắc quan trọng nữa chứ!

Không một ai lên tiếng, không gian yên tĩnh vô cùng!