Chương 121: Vất vả cho ngươi rồi
Thế nhưng cứ nghĩ đến chỗ tiền mình đã mất là long vương Triệu Thiên lại đau lòng.
Chỗ tiền đó là hơn tám tỉ đấy, quá nhiều luôn!
Với số tiền này dù ở thành phố nào cũng có thể mua đứt được đất và xây mấy tòa nhà luôn ấy chứ!
Dù Triệu gia nhà bọn họ có tiền có thế thì con số tám tỉ này cũng không hề nhỏ!
Kết quả hắn ta đã mất đi chỗ tiền ấy!
Cứ nghĩ đến việc trải qua “kiếp nạn” này, Lâm Bắc Phàm không những không bị thua lỗ mà còn kiếm được cả đống tiền là hắn ta lại đau lòng.
Một trăm hai mươi vạn lô đậu nành, tương đương gần bảy tỉ, gần như là gấp đôi luôn.
Một người lỗ hơn tám tỉ, một người kiếm được hơn bảy tỉ!
Nghe cứ như kiểu mình đang lấy tiền đi bù đắp cho đối phương vậy!
Đã thế mấy hôm nữa có khả năng đối phương còn kiếm thêm được mấy tỉ nữa cho mà coi!
Long vương Triệu Thiên càng nghĩ càng tức!
Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình rằng: “Lâm Bắc Phàm, không phải ta không có năng lực mà là do ông trời không đứng về phía ta, ông trời cho ngươi gặp may! Thế nhưng lần sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội như vậy nữa đâu!”
Suy nghĩ một hồi, hắn ta bèn gọi: “Người đâu!”
“Long vương dặn dò gì ạ?” Người áo đen cung kính hỏi.
“Mau đi hỏi Ngô Ca cho ta xem Lâm Bắc Phàm kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Mặc dù không muốn nghe tin tức Lâm Bắc Phàm kiếm được tiền đâu nhưng dù sao hắn cũng là kẻ thù không đội trời chung của mình nên long vương Triệu Thiên vẫn phải nắm bắt tình hình của hắn.
“Vâng thưa long vương!” Người áo đen đáp.
Không lâu sau, hắn ta nhận được tin tức từ Ngô Ca.
“Ta đã thuyết phục Lâm Bắc Phàm thanh lí kho và mua đậu nành rồi!”
“Lâm Bắc Phàm thanh lí kho ư, lại còn mua đậu nành nữa? Ha ha! Cái tên này kiếm được chút tiền là bắt đầu huênh hoang đây mà! Hắn tưởng mình muốn gì là được nấy chắc?”
Long vương Triệu Thiên hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.
Trong lòng hắn ta, Lâm Bắc Phàm đang đi một nước cờ ngu xuấn hết mức.
Dưới tình hình thị trường đang đi xuống thì phải thừa thắng xông lên, tiếp tục bán khống đậu nành, tăng lợi nhuận cho mình mới phải.
Còn Lâm Bắc Phàm lại thanh lí kho, mua đậu nành, có vẻ như hắn đang không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Long vương Triệu Thiên lại nhớ tới đống đơn đã có người nhận ban nãy của mình.
E là cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm mới có cái năng lực này thôi.
“Lúc này mà hắn lại đi mua cơ à, hừ!”
Long vương Triệu Thiên cảm giác hắn ta như đang sống lại.
Hiện giờ hiệp định mua bán đậu nành giữa hai nước đã được công bố, giá đậu nành vẫn sẽ tiếp tục giảm trong vòng mấy ngày rồi mới ổn định lại, bây giờ vẫn còn rất nhiều cơ hội để kiếm lợi nhuận.
Hắn ta phải nhân cơ hội này đánh cho Lâm Bắc Phàm te tua.
“Người đâu!”
“Long vương dặn dò gì ạ?”
“Mau bán khống đậu nành cho ta!” Long vương Triệu Thiên lớn giọng nói.
“Vâng thưa long vương!”
Thế là vốn của long vương Triệu Thiên lại đổ dồn vào thị trường.
Hắn ta tung ra bốn mươi vạn lô, gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến giá đậu nành.
Trong phòng giao dịch của công ty đầu tư Lâm Thị.
Lâm Bắc Phàm nhìn Ngô Ca vừa mới quay lại, hắn mỉm cười: “Ngô lão đệ, mới nãy ngươi đi đâu đấy?”
Ngô Ca đáp, mặt hắn ta chẳng tỏ vẻ gì: “Khụ khụ, ban nãy căng thẳng quá, nhịn không được nên đi vệ sinh!”
Ngô Ca tới trước máy tính, nhìn Lâm Bắc Phàm và hỏi: “Lâm tổng, hiện giờ chúng ta tiếp tục mua đậu nành hả?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Đương nhiên rồi! Ban nãy nghe ngươi phân tích xong, cảm thấy vô cùng hợp lí! Hiện giờ là lúc chúng ta nhân cơ hội mua với giá thấp, thế nên có bao nhiêu thì cứ mua hết bấy nhiêu cho ta!”
Hai mắt Ngô Ca sáng như ngọn đuốc: “Lâm tổng, để ta giúp ngươi!”
“Ngô lão đệ, ngươi tích cực thật đấy, đúng là người mà ta xem trọng có khác!”
Lâm Bắc Phàm ấn vai Ngô Ca để hắn ta ngồi xuống trước màn hình máy tính, đoạn bảo: “Làm đi, bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!”
“Lâm tổng, ngươi cứ nhìn đi nhé, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!” Ngô Ca hưng phấn chà xát tay, hắn ta hùng hổ nói.
Tiếp đó chính là thời gian biểu diễn của Ngô Ca.
Hai tay hắn ta như múa trên bàn phím, tốc độ nhanh vô cùng.
Trên thị trường có bao nhiêu đơn bán hắn ta đều nhận hết! Cuối cùng giá đậu nành cũng không giảm xuống dưới mức giới hạn!
Ngô Ca đã thể hiện kĩ thuật phi phàm của mình!
Lâm Bắc Phàm không thể không cảm thán: “Ngô lão đệ, quả nhiên ngươi có thiên phú về phương diện này đấy! Mới học chưa được ba ngày mà ngươi đã làm linh hoạt thành thục vậy rồi, nhiều người có kinh nghiệm còn không bằng ngươi đâu đấy! Một chữ thôi, tuyệt!”
“Tất cả đều nhờ Lâm tổng chỉ bảo!” Ngô Ca cực kì hưng phấn, hai tay hắn ta không ngừng thao tác trên bàn phím, chỉ sợ bỏ lỡ mất một đơn.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng thầm nói trong lòng rằng.
“Tới đi, tới hết đi!”
“Không cần biết có bao nhiêu, ta sẽ nhận từng cái một!”
“Hiện giờ nhận càng nhiều đơn thì Lâm Bắc Phàm lỗ càng nhiều!”
“Ha ha ha ha ha!”
Cứ thế, chỉ một lát sau, trong kho của Lâm Bắc Phàm đã có tới tám mươi vạn lô đỗ tương.
“Lâm tổng, con số đã lên đến tám mươi vạn lô rồi, chúng ta còn tiếp tục chứ?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi!”
Một lát sau.
“Lâm tổng, đã lên tới một trăm vạn lô rồi, chúng ta còn tiếp tục sao?”
“Tiếp tục đi, đừng có dừng lại!”
Lại một lúc nữa trôi qua.
“Lâm tổng, đã lên tới một trăm hai mươi vạn lô rồi!”
“Tiếp tục mua cho ta!”
Lâm Bắc Phàm gần như đang khiêu chiến với cả thị trường chỉ bằng sức của một mình mình.
Cuối cùng, hắn gần như bỏ ra mười tỉ để tiếp nhận hết tất cả các đơn.
Ngô Ca hứng khởi lắm, hắn ta thầm nhủ: “Mười tỉ rồi này, để xem ngươi có bị lỗ đến chết hay không!”
Lâm Bắc Phàm cũng rất vui: “Mười tỉ cơ à, ta lại kiếm được mẻ lớn rồi!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà mỉm cười.
“Lão đệ, vừa rồi đã vất vả cho ngươi rồi!”
“Lâm tổng, đây đều là những việc ta nên làm!”
Hai người mỉm cười cực kì vui vẻ.