“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Trương Đạt Dã cẩn thận nhớ lại: “Lúc ấy Trận đồ ma pháp có màu xanh trắng, chứng tỏ em tới bằng đường chính quy lắt léo tí thôi chứ không phải trộm vượt biên. Chắc là được đấy.”
“Vậy cứ thử xem.” Carla đồng ý, dù sao bản thân cô mèo cũng cần luyện tập thêm, sẵn tiện dạy Trương Đạt Dã một chút cũng được.
“Oái!” Trương Đạt Dã đột nhiên nhớ tới đôi cánh của Carla: “Biết vậy lẽ ra anh nên theo em học ma pháp cánh, khổ sở luyện tập Geppo mà không linh động bằng đôi cánh.”
“Em cũng có thể dạy anh cái đó nhưng anh có học nổi không?” Biểu cảm trên mặt Carla trở nên ác liệt, cô đếm trên đầu ngón tay rồi nói: “Em nhớ anh còn định học ma pháp Sát Long và ma pháp phụ trợ của Wendy, các loại kỹ năng của Diệp Ngôn, công phu và khí của chú Long, chưa kể Lục Thức, Haki, kiếm thuật…”
“Đừng niệm, đừng niệm chú nữa, đầu anh đau quá…” Trương Đạt Dã ôm đầu, cậu cảm giác mình rõ ràng đã rất cố gắng học nhưng càng nỗ lực thì phát hiện thứ mình muốn học càng nhiều.