Franky đáp: “Lúc chọn địa điểm dựng Franky's House là tôi đã cân nhắc đến điểm này rồi, sẽ không có vấn đề gì.”
Hôm nay Vivi mới biết, quốc gia khô hạn sẽ gặp vấn đề với hạn hán, thành phố trên mặt nước cũng sẽ bởi vì lũ lụt mà gặp rắc rối. Cô bé hỏi: “Không có biện pháp giải quyết triệt để ạ?”
“Ít nhất thì bây giờ không có cách nào. Vì bản thân loại tai hoạ này không phải là vấn đề lớn nhất, điều làm cho người ta đau đầu nhất chính là vào thời điểm này hàng năm, mực nước đều dâng cao... Nói như vậy cũng không chính xác, thực tế là hòn đảo này vẫn luôn chìm dần xuống.”
Franky nốc ừng ực một mạch nửa chai Cocacola, thở hắt ra đầy sảng khoái, tiếp tục nói: “Nếu mọi người lặn xuống nước sẽ thấy, phố sau của bây giờ thực chất được xây dựng trên nóc nhà của các thị trấn cổ xưa cách đây hàng trăm năm. Dù vậy thì phố sau vẫn đang không ngừng chìm xuống. Có lẽ vài chục năm nữa, hòn đảo này sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Sao lại như vậy?” Vivi khó có thể tin: “Nếu hòn đảo này biến mất thì những người dân sinh sống ở đây phải làm sao?”