Trương Đạt Dã buồn bực nói: “Nếu đều là bại binh thì làm gì còn tí tinh thần nào. Lẽ ra không phải vấn đề gì lớn mới phải chứ?”
“Vấn đề ở chỗ bọn chúng là hải tặc đó.” Trung tướng Gion nói: “Có lẽ sức chiến đấu của chúng đều chẳng ra gì nhưng khi đối mặt với bình dân lại dồi dào sức lực.
Phiền phức nhất chính là lúc bị đánh bại chúng tan tác không theo quy luật nào, đồng thời chạy tới đâu đều sẽ bất chợt nảy ra ý định cướp bóc, cướp xong là trốn, cực kỳ khó tìm. Nếu là hoạt động có âm mưu từ trước, tiến hành theo quy mô, tổ chức thì bọn tôi đã chẳng đau đầu như vậy.”
“Đúng là khá hao tổn tâm trí, thật vất vả cho mọi người.” Trương Đạt Dã nghĩ ngợi, phát hiện đúng là loại người này khá phiền.
“May mà đã giải quyết hết phần lớn rồi, tuy theo tình huống trước mắt, sau này cũng sẽ gặp không ít chuyện như vậy nhưng chỉ đến đâu hay tới đó. Giờ tôi mới tính là được nghỉ ngơi một chút.”