Thành Long vò đầu gãi tai, vô cùng sầu muộn: "Toi rồi, cậu nói thế làm tôi càng hứng thú với đoạn lịch sử này hơn thì phải làm sao bây giờ?"
"Không sao, thuận theo tự nhiên là được." Trương Đạt Dã nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể tùy tiện gặp được Poneglyph, chẳng may thấy thật thì chú cứ nhớ cho kỹ, sau đó một mình trốn trong phòng trộm nghiên cứu là không ai biết mà. Năm đó Ohara vênh váo quá nên mới thế. Một đoàn toàn nhà khảo cổ học ưu tú nhất trên thế giới tụ lại một chỗ, nhìn sao cũng có vấn đề còn gì?"
Thành Long gật đầu nhưng vẫn cảm thấy nên thận trọng, cả thuyền chỉ có mình anh hứng thú với lịch sử, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu vì mình mà khiến mọi người đều thành tội phạm thì nguy lắm.
Sau khi giới thiệu qua những thứ này, Trương Đạt Dã nói mọi người nghe phỏng đoán của mình về hai Hải Vương này. Thuận tiện nhắc nhở mọi người lần sau đi đảo Người Cá gặp Shirahoshi đừng để lộ chuyện gì, cũng đừng khiến cô bé kích động quá mức.
Wendy hỏi: "Vậy vừa nãy anh Đạt Dã nói muốn đi tìm con Hải Vương còn lại xác nhận cái gì ạ?"