Zephyr, Smoker và Hina nhìn trạng thái của đám tội phạm thì hơi cau mày. Trên người bọn họ đủ kiểu loại vết thương, có người bị đao, kiếm chém thương, có người gãy xương, đứt gân do vật nặng đánh trúng, có vài người thì vết thương rất lung tung rối loạn, không nhìn ra là bị thứ gì đánh, thậm chí có một người toàn thân chịu vết bỏng lạnh…
Nghe người truyền tin cũng không nói đoàn du lịch Hope có sở thích ngược đãi tù binh mà nhỉ? Đám người này thảm quá, cứ như bị tra tấn vậy.
Zephyr không vội kết luận ngay, ngược lại là Smoker thấy tình huống này lại muốn bùng nổ, chẳng qua Hina đã trước anh một bước, tương đối ôn hòa hỏi: "Sau khi các bạn bắt được bọn họ không tiến hành cứu chữa sơ qua à? Hina thấy có vài người thoi thóp đến nơi rồi."
"Chữa rồi đấy chứ, còn dùng tới ma pháp chữa thương mà. Nhưng sau khi chữa cho vài người, những người còn lại đều khóc la, từ chối điều trị." Thật ra thì nếu không phải vì rèn luyện kỹ năng, Trương Đạt Dã còn lâu mới thèm đếm xỉa tới. Nếu không phải vì ma lực không đủ dùng, cậu càng sẽ không dừng việc điều trị chỉ vì bọn họ kêu khóc mấy câu.
Hina nghi ngờ: "Từ chối chữa trị? Tại sao chứ? Hina rất tò mò."