Cho nên bọn họ dùng chút sức sống cuối cùng lưu lại bài hợp xướng ‘chưa từng có, sau này cũng không có’ của băng hải tặc Rumbar cho Laboon, nói nó biết:
‘Dù chúng tôi đi rồi nhưng xin hãy cứ mỉm cười, hãy cứ vui tươi mà sống tiếp…’
Brook biết ý nghĩa của bài hát này, cho nên trong 40 năm qua, mỗi lần hắn cảm thấy cô độc thì đều sẽ lấy vỏ sò âm nhạc ra nghe một lần. Kiểu ‘bài ca sinh mạng’ này có thể làm hắn cảm nhận được các đồng bạn vẫn tồn tại, nó chính là món quà cuối cùng gửi cho Laboon và cũng là món quà gửi cho hắn.
Sharkler là người đầu tiên nghe hiểu bài hát này, cho nên khi ở trên Thriller Bark, lần đầu tiên hắn nghe trọn một ca khúc mà không hề chạy trốn, hắn có thể cảm nhận được niềm vui mà người đang hát muốn truyền lại cho những người khác. Dù là Tom cũng khó có thể phỏng ra kiểu diễn tấu và biểu diễn này được.
Laboon là đồng bạn của băng hải tặc Rumbar, giờ đây nó đã hiểu được ý nghĩa của bài hát nên cuối cùng không cố tình tông vào vách đá nữa. Nó không được làm tổn thương bản thân thêm, nó sẽ cố gắng hoàn thành nguyện vọng sau cùng của các đồng bạn: Sống thật tốt, nở nụ cười và sống thật tốt... cùng với Brook.