Thế là mọi người dần quen với cảnh một con cá voi cao bằng một người va trái đụng phải khắp Hope.
“Phát hiện có thuyền đằng trước, nhìn cờ thì hình như là thuyền buôn.” Giọng Thụy Manh Manh từ đài quan sát truyền đến, bởi vì không phải thuyền hải tặc, cô cũng đoán giờ này Diệp Ngôn đang ngủ bù nên không dùng loa phóng thanh.
“Thuyền buôn à, thật hiếm thấy.” Trương Đạt Dã đứng ở mũi thuyền nhìn ra xa, là một lá cờ xa lạ, nền cờ không phải màu đen, cũng không có hình đầu lâu gì đó, chắc là thuyền buôn bình thường.
Cậu liếc nhìn Artoria đang câu cá cùng Tom, thấy cô không phản ứng thì xem ra không có gì nguy hiểm. Trương Đạt Dã nói: “Cứ lái thuyền như bình thường là được, không cần phải để ý đến bọn họ.”
Hai chiếc thuyền đi ngược chiều nhau, đối phương cũng nhanh chóng phát hiện ra Hope, tốc độ của thuyền dường như chậm lại một chút, cũng thoáng điều chỉnh hướng đi như thể đang nhường đường, đại khái là biểu đạt mình không có địch ý.