Đương nhiên, Wendy vẫn sẽ dành ra chút thời gian để tiến hành những bài tập luyện cần thiết, Nami cũng tốn thời gian để đọc sách và nghiên cứu hơn. Còn Perona nghiễm nhiên trở thành một con ngựa hoang đứt cương, khi người khác chơi cô nhóc cũng đang chơi, khi người khác học tập thì cô nhóc vẫn còn đang chơi. Khi có người chơi cùng thì cô nhóc sẽ chơi hết mình, khi không có ai chơi cùng thì cô nhóc sẽ tìm cách hành hạ Trương Đạt Dã, ví dụ như: thừa dịp Trương Đạt Dã đi đứng bất tiện, cô nhóc gây chuyện xong sẽ bỏ chạy, đồng thời cười phá lên bằng tiếng cười ‘horohoro’ đặc biệt của mình.
Là người lớn trong nhà, Trương Đạt Dã bày tỏ việc cậu làm sau đó tuyệt đối không phải là để trả thù Perona.
Dù là ép cô nhóc học tập hay giám sát cô nhóc rèn luyện, hoặc dùng cách hạn chế số lượng đồ ăn vặt để khích lệ cô nhóc và vân đều chỉ vì suy nghĩ cho tương lai của cô nhóc chứ không hề xen lẫn tí ti ân oán cá nhân nào.
Hôm nay, khi mặt trời đã lên cao, một gói hàng lớn đã được người đưa thư chuyển đến làng Cocoyashi… Không ngờ nơi này còn có loại nghề nghiệp như người đưa thư, đúng là hiếm lạ.
Tên người nhận được viết trên gói hàng là Trương Đạt Dã, sau khi mở gói hàng ra, bên trong là một hộp đựng Belly nhàu nát và một ít tiền vàng, còn có một tờ giấy viết dòng chữ xiêu xiêu vẹo: “Dùng để đền bù thiệt hại cho những ngôi nhà bị phá hủy và những dân làng bị thương - Hatchan”.