“Vâng, nhìn chú Genzo thôi cũng biết chú là một người rất thành thật và đáng tin cậy rồi.”
“Ha ha, tôi cũng không tốt như cậu nói…” Sau khi nhận được lời khen, Genzo cảm thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu.
Trương Đạt Dã ngẫm lại một giây xem rốt cuộc vừa rồi mình ôm tâm tình khen ngợi hắn nhiều hơn hay trêu ghẹo người ta nhiều hơn, sau đó vứt chuyện này ra sau đầu: “Chuyện này không quan trọng, mục đích lần này bọn tôi tới đây chủ yếu là muốn nói về chuyện của Nami.”
“Nami ư? Con bé gây chuyện gì à?” Bellemere khẩn trương hỏi, cô biết Nojiko và Nami chơi với 2 cô bé của đoàn du lịch Hope khá ổn, cô lo rằng Nami đã làm hỏng thứ gì đấy.
“Đừng lo lắng, thật ra là chúng tôi phát hiện Nami rất có năng khiếu làm nhà hàng hải nên đã tự tiện hứa hẹn với cô bé mà chưa được sự cho phép.” Trương Đạt Dã kể lại sơ lược mọi chuyện.