Sengoku tiện tay nhét mấy tờ giấy vào trong miệng con dê nhỏ bên cạnh mình rồi xoa mày, đang định than thở ‘thật sự không khiến người ta bớt lo’ thì cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra đánh ‘rầm’, sau đó cái tên không khiến người ta bớt lo nhất bước vào.
Garp vỗ lên bàn làm việc của Sengoku rõ mạnh rồi hỏi: “Sengoku, lần này ông đây lại đánh chìm 7 con thuyền hải tặc rồi, có thể nghỉ phép được chưa?”
“Trước khi vào phòng tôi thì hãy gõ cửa tử tế.” Sengoku nói: “Chuyện nghỉ phép phải hoãn lại một thời gian.”
Garp bất mãn nói: “Tại sao chứ? Ông đây đã lâu lắm rồi không được gặp mặt hai đứa cháu đáng yêu của mình. Chắc chắn chúng cũng rất nhớ tôi.”
Sengoku: “Nhớ thì đón chúng đến đây. Vừa vặn đưa người đến trại huấn luyện luôn, để Zephyr trông coi giùm anh.”