“Không sao.” Trương Đạt Dã chỉ lo lắng mấy đứa trẻ đầu gấu kia ngày càng khó bảo. Có điều chuyện không liên quan đến cậu, bởi vì trẻ con nhà cậu ngày càng biết điều và ngoan ngoãn hơn rồi.
Rayleigh thấy Hatchan bị thương khắp người, còn bị trói thật chặt bèn gọi: “Hatchan, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rayleigh?” Hatchan ra sức chớp mắt vài cái, nghi ngờ mình có bị ảo giác hay không. Hắn là người trung thực nhất trong đám nên bị đùa bỡn ít nhất, thành ra tới giờ vẫn ổn chán so với người khác. Hatchan hơi kích động: “Tại sao ông ở đây? Tôi không sao, nhưng đại ca Arlong bị cậu ta giết rồi!”
Rayleigh cau mày nhìn Trương Đạt Dã: “Cậu giết người à?”
Trương Đạt Dã hỏi ngược lại: “Ông chưa giết người bao giờ hả?”