Lúc đến bên bờ, họ trông thấy ông lão đang vắt nước từ quần áo ướt sũng, để lộ cơ bắp rắn rỏi.
Trương Đạt Dã kinh ngạc: “Rayleigh.”
Rayleigh lau gọng kính tròn của mình rồi đeo vào, nhoẻn miệng cười chào lại: “Đã lâu không gặp, cậu em Đạt Dã.”
Đúng là đã lâu không gặp, chẳng qua Trương Đạt Dã không muốn gặp vị này chút nào: “Sao ông lại ở đây?”
“Tất cả là nhờ hồng phúc của cậu, em trai Đạt Dã.” Rayleigh ai oán nhìn cậu: “Bởi vì một cô gái trẻ nhờ tôi giúp đỡ, tôi không thể bàng quan nên đành đưa cô ấy về vương quốc Cozia một chuyến. Ngược lại là cô cậu du ngoạn vui vẻ, thoải mái cả chặng đường đấy nhỉ.”