“Tất nhiên là chúng tôi có nghe nói, người ta kể có mấy băng hải tặc đã bị tiêu diệt, thậm chí cả Don Krieg cũng bị các người đánh bại.” Tên hải tặc ngừng lại, mắt lóe sáng: “Nhưng đó là kho báu của Woonan đấy! Núi vàng đấy! Lỡ như cướp được thì sao?”
“Đúng là cần tiền hơn mạng.” Cuối cùng Trương Đạt Đạt cũng biết cái gì gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn: “Với cả thuyền bọn này nhỏ như vậy thì sao chất cả núi vàng theo được?”
Tên hải tặc bày ra vẻ mặt “mày nghĩ tao ngu à”, tự tin nói: “Chắc chắn là các người chỉ lấy được một phần nhỏ và giấu đi phần lớn số vàng. Chỉ cần tiêu diệt các người và lấy được bản đồ kho báu…”
“À, đúng nhỉ.” Trương Đạt Dã cảm thấy hắn nói hợp lý phết, sức hấp dẫn của kho báu Woonan lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, lớn đến mức mấy tên đầu óc mụ mị biết rõ đánh không lại cũng quyết tâm thử vận may. Có rất nhiều người ôm suy nghĩ ‘chẳng may thành công thì lời to’ gì đó.
Xem ra không cần phải lo lắng về lộ phí khi ở biển Đông nữa.