Hai người bọn họ ném bóng vừa hung ác vừa chuẩn xác, nhất là Diệp Ngôn. Người Cầm Canh của nhà họ Diệp đã được huấn luyện từ nhỏ, tinh thông kỹ xảo ném đồ, đã nhắm vào mũi Trương Đạt Dã thì sẽ không bao giờ lệch sang trán.
Sau một trận huấn luyện, mười lần thì tám lần Trương Đạt Dã không tránh thoát, bị bóng chày nện đến mức gào ầm lên, hai lần còn lại là cậu mèo mù gặp cá rán hoặc Perona không ném chuẩn.
Cứ một trăm lần thì đại khái có thể có một lần cậu bỗng nhiên nhác thấy gì đó, thoáng cái phát hiện ra động tác của bọn họ. Chỉ là những thời điểm đó cực khó nắm bắt, có lần Trương Đạt Dã còn nghi ngờ đó là ảo giác, giống như có vài người thường xuyên cảm thấy lần sau mình có thể tạo nên kỳ tích vậy.
Thời gian bốn ngày thoáng cái đã trôi qua, đoàn lữ hành Hope đi tới làng Syrup được đánh dấu trên hải đồ.
Họ chọn đổ bộ tại bờ Bắc của đảo, đập vào mắt là một sườn dốc hướng lên trên, xuyên qua rừng cây nối thẳng đến làng, hai bên là vách núi, trên núi toàn bụi cây thấp bé.