Mèo, bộ xương, người máy, loli… Binh sĩ ngây người ra rồi kích động hỏi: “Các… các vị có phải là đoàn du lịch Hope không?”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã cởi một bên quai balo trưng Tom ra cho đối phương nhìn. Dạo gần đây cậu phát hiện trình Tom ra ở biển Đông chẳng khác nào trình thẻ căn cước. Cậu rất buồn vì gương mặt đẹp trai của mình không có tính nhận diện bằng Tom.
“Anh có cần giúp đỡ không?” Trương Đạt Dã hỏi lại lần nữa, cậu có ấn tượng khá tốt với vị lính hải quân này. Dù sao thì muốn giải quyết băng hải tặc bình thường cũng chỉ cần ‘một nốt nhạc’ là xong xuôi.
“Không… Không cần đâu ạ. Đây là trách nhiệm của hải quân chúng tôi.” Binh sĩ kiên định nói. Hắn biết bọn họ rất mạnh, chẳng qua là hải quân cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Nhưng ngay sau đó hắn nói thêm: “Nếu chúng tôi vô tình mắc sai lầm, xin hãy giúp đỡ bảo vệ dân thường một tay.”