Wendy được Carla giúp đỡ lơ lửng giữa không trung, phồng má thổi ra một cơn lốc, chỉ là lần này cách dùng ma pháp của cô bé khác hẳn, có vẻ dịu dàng hơn.
Cơn lốc xoay tròn thổi về phía trước, chuẩn xác chạm tới buồm của Hope.
Dưới sự khống chế có chủ đích của Wendy, bản thân Hope cũng không hỏng hóc gì mà cánh buồm còn no gió, tốc độ thuyền tăng nhanh một chút.
"Chuẩn, chính là như vậy!" Cơn lốc nho nhỏ thổi rối tóc của Trương Đạt Dã, cũng xen vào cổ áo làm áo khoác của cậu hơi phồng lên, phát ra tiếng phần phật. Trương Đạt Dã một tay nắm lan can, một tay chặn trước mặt tránh cho không mở nổi mắt.
Tom tò mò ngồi trên lan can hóng hớt bị gió lớn thổi bổ ngửa, trước khi bị thổi bay thì nó vội ôm lấy đùi Trương Đạt Dã, nhưng dù thế thì lông của Tom vẫn bị thổi xù bông cả lên, bay ngược hết cả về đằng sau.