Nhóm hải tặc ôm bụng cười ngả nghiêng, cả trên cầu lẫn dưới cầu hết thảy 3 người 1 mèo, lại thêm con chim kỳ quái vừa mới bay đi, vậy mà dám nói là bao vây hơn 2000 người bọn họ á? Một vài hải tặc dễ bị chọc cười sắp cười đến gập cả người rồi.
Người bạn cũ của Tom là Sward đang cười bỗng cảm giác quái quái chỗ nào đó, cảnh này thật quen, hình như lúc trước hắn cũng cười đến mức chảy nước mắt nhưng kết quả thì… Có điều tình hình bây giờ đã khác trước, chẳng lẽ 2000 người bọn họ lại sợ mấy người kia ư?
‘Chỉ có 3 người mà ngông phết nhỉ. Có điều như vậy cũng tốt, đỡ công tao đi tìm chúng mày.” Don Krieg cũng nằm trong đội ngũ cười như điên, vất vả mãi mới ngừng cười được. Hắn dựng ngón tay cái lên rồi xoay ngược xuống: “Giết chúng nó đi.”
“Aaaa!” Nhóm hải tặc vây lấy Trương Đạt Dã, Tom và Thụy Manh Manh, cười quái dị nhào lên.
Don Krieg không xem xét tình hình cuộc chiến mà chỉ ra lệnh: “Điều mấy người xuống xử lý tên nhóc dưới gầm cầu kia luôn đi.”