Sau lời hứa hẹn của Don Krieg, hết tên hải tặc này đến tên hải tặc khác xông lên như không sợ chết, miệng cắn dao, dùng dây thừng có móc trèo qua thuyền bên kia.
Ai may mắn thì sẽ thành công đặt chân lên thuyền và rút dao chém người, xui thì vừa nhảy lên đã bị đạn lạc bắn chết hoặc bị binh sĩ nhanh trí chặt đứt dây thừng, rơi xuống biển.
Đợi đến khi thuyền hải tặc của Don Krieg đuổi kịp thuyền vận tải, Gin dẫn theo đám hải tặc đang sốt ruột khó lòng dằn nổi giẫm lên lan can, nhảy sang bên kia. Cứ hai con thuyền hải tặc áp sát tấn công một thuyền vận tải, các binh sĩ luống cuống tay chân chống đỡ.
Tiếng súng, tiếng đao kiếm chạm nhau, tiếng la giết, tiếng cười quái dị và tiếng kêu thảm thiết… đủ loại âm thanh vang lên cùng lúc. Đám binh sĩ và hải tặc chém giết đỏ cả mắt gần như đã quên mất mục đích chính của mình, trong lòng chỉ còn lại suy nghĩ ‘sống sót’ và ‘chém chết hắn’.
Ưu thế của băng hải tặc rất lớn, một mặt chúng có nhân số đông đảo, mặt khác chúng còn có Gin và Pearl là hai đại tướng có thể xông trận.