“Năng lực giả á? Làm sao có thể.” Tên trông giữ này có nhiều kiến thức hơn hẳn người bình thường ở biển Đông. Hắn nói: “Năng lực giả sẽ được đưa tới Impel Down, sợ là cậu sẽ không có cơ hội xem đâu.”
Trương Đạt Dã tiếp tục hỏi: “Vậy những phạm nhân như thế nào mới được đưa đến nơi này? 800 vạn tiền thưởng ở biển Đông là rất cao còn gì? Các anh không lo bọn họ sẽ phá rối ư?”
“Tiền thưởng của tội phạm cao nhất cũng không vượt quá 1000 vạn Belly, chuyện phá rối thì hoàn toàn không cần lo lắng, người đáng gờm như họ mỗi ngày chỉ được phát một nắm cơm, không đói chết là tốt lắm rồi, dù có gây sự cũng chẳng nên cơm cháo gì.”
Sau khi nghiêm túc trả lời vài câu hỏi, tên trông giữ còn không quên tâng bốc bản thân: “Từng có một tên tội phạm trị giá hơn 900 vạn Belly không chịu quản giáo, bị tôi đá một cái ngã quỵ, sau đó tôi đã quất roi gã một trận.”
“Đại nhân thật sự quá mạnh, giải quyết một tên hải tặc được treo thưởng gần 1000 vạn chỉ trong một chiêu, ngài chính là thần tượng của tôi đấy ạ.” Có lẽ vừa nãy Diệp Ngôn uống rượu nên diễn hơi sâu, thuận miệng tâng bốc hắn một câu.