Trương Đạt Dã nhớ tới việc những người còn lại không có thuật nhìn đêm nên lục lọi thanh vật phẩm một phen, lôi ra một ngọn đèn dầu, châm đèn rồi cầm theo, cuối cùng cũng khiến mọi người thấy rõ đường đi. Thật ra cậu còn có đèn pin cơ, chẳng qua cảm thấy dùng đèn dầu mới hợp bầu không khí.
Thoáng cái đã tới cuối đường hầm, đó là một cánh cửa gỗ đã bị Cờ yêu đẩy mở.
Ngay thẳng hướng cửa là một người mặc đồ thuyền trưởng hải tặc ngồi ngay ngắn… hoặc nên nói là một bộ xương khô, trông có vẻ đã qua đời lâu lắm rồi.
"Đây chính là Woonan à?" Trương Đạt Dã đến gần một chút, trông người này bây giờ chẳng khác nào Brook, cũng không nhìn ra diện mạo cụ thể.
Tay trái bộ xương cầm khối vàng lớn chừng quả trứng chim bồ câu, tay phải cầm cái hộp rất bình thường.