Cô đã quá quen với chuyện này, dù sao chỉ cần bọn họ đừng lật tung nồi canh và vỉ nướng lên là được, thích làm ầm ĩ thế nào thì mặc.
“Tom ơi, lát nữa làm hộ tao mấy thứ nhé?” Khi Garp tới là Trương Đạt Dã đã sáng suốt ôm Tom trốn khá xa. Cậu vẫn chưa ăn no, đợi lát nữa lại đi ‘học bù’.
Tom nghe yêu cầu của Trương Đạt Dã thì ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cũng không khó.
Sau khi ăn no, Trương Đạt Dã đứng dậy đi về phía ồn ào nhất trong rừng cây: “Wendy, em có thể tự tập luyện, không cần cố ý để giành ma lực lại cho anh đâu.”
Những ngày này Wendy luôn được nhờ chữa trị, Trương Đạt Dã cảm thấy bản thân đã trì hoãn việc luyện tập của cô bé nên cố gắng giảm bớt vết thương của bản thân.