“Ầm ĩ cái gì…” Perona xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy Wendy đã tỉnh thì mừng rỡ: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi à?”
“Ai thế? Ơ, thì là…” Wendy ôm Carla co ro vào góc giường, lúc này mới lấy hết can đảm hỏi: “Xin, xin hỏi đây là nơi nào, cô là người đưa bọn tôi đến đây ư?”
“Sao vậy, Wendy?” Carla dụi mắt tỉnh lại: “Chúng ta… Còn sống không?”
“Mèo con cũng tỉnh rồi hả? Tôi là Perona, bây giờ hai bạn đang ở trên thuyền của chúng tôi, rất an toàn.” Perona vui vẻ, sau đó ngượng ngùng nói: “Tôi trông hai bạn cả đêm nên lỡ ngủ quên mất.”
Lúc này Thụy Manh Manh bưng đồ ăn sáng bước vào: “Mọi người tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Ăn gì lót dạ trước đi nhé.”