Perona đang cuộn tròn trên ghế sofa với cốc cacao nóng, bên cạnh là Kumashi của mình. Cô nhóc đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thế cơ mà, chỉ mong Trương Đạt Dã sẽ quên bài tập về nhà và vân vân.
Brook lục tủ lấy một hộp sữa tươi… Bọn họ mua thùng chứa sữa ở thành phố Thất Thủy, khả năng bảo quản rất lâu. Trương Đạt Dã quá lười để phàn nàn về khoa học kỹ thuật lộn xộn trong thế giới này rồi.
“Ah~ Sống lại rồi! Trong xương của tôi đã tràn đầy canxi! Yohohoho~” Sau khi uống một hơi cạn hộp sữa bò, Brook đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
“Canxi trong sữa có tác dụng thật à?” Trương Đạt Dã cảm thấy đa phần là Brook bị kiểu như ám thị tâm lý hơn. Chẳng qua là chú ta uống sữa bò xong thì phát huy sức mạnh của trái ác quỷ càng tốt thôi mà: “Nghe nói chú bị thương à?”
“Tuy lúc chiến đấu không bị thương, nhưng hình như lúc mọi người đè lên tôi nghe được tiếng xương gãy.” Brook u oán: “Với cả lúc về đi nhanh quá, tôi bị trật eo, dù sao tôi cũng đã già rồi…”