Tom tò mò vươn cổ ra hít mạnh, nó cũng là động vật nhưng hoàn toàn không ngửi thấy mùi gì cả.
Mã Lão Ngũ nói tiếp: “Nhưng những khí này có độc, tiếp xúc lâu sẽ gây bệnh, tốt nhất đừng thử thì hơn. Nhờ những cái cây này nên các thôn dân mới có thể sống sót trên hòn đảo đầy rẫy thú dữ.”
Tom sợ hãi rụt cổ lại, dùng hai tay bịt chặt mũi mình và nín thở.
Mã Lão Ngũ có khứu giác nhạy bén, những mùi này có tính sát thương cực lớn với nó. Sau khi báo cáo xong, nó lập tức nhìn Diệp Ngôn với vẻ tội nghiệp: “Chủ nhân, tôi muốn trở về Cờ quái vật vàng.”
“Về đi.” Diệp ngôn cũng không ép nó.