"Thật ra thì tuần lộc mất sừng chỉ là hành vi nghệ thuật của tôi, thân phận chân chính của tôi là - Người Cầm Canh Diệp Ngôn!" Diệp Ngôn lôi Chiêng trấn hồn của mình ra, tạo dáng ngầu lòi.
Đám động vật trưng ra vẻ mặt 'giỏi quá đi', Trương Đạt Dã lại cảm thấy chúng chẳng hiểu Diệp Ngôn đang nói cái gì.
"Đừng giả ngầu làm gì, khẩn trương lên, nhân lúc chúng nó ở xa thì cậu tiến lên đằng trước mà đánh, đừng ảnh hưởng đến người mình nữa!"
Cờ yêu Mã Lão Ngũ yên lặng tặng Trương Đạt Dã một like.
Lần này Diệp Ngôn không gài đồng đội, nhanh chóng chạy đến giữa sườn núi gõ Chiêng trấn hồn. Một tiếng chiêng vang lên, mấy trăm con thú ăn sừng dừng chân. Phàm là có khả năng phân biệt địch ta một tí thôi thì chiêu này đúng là thần kỹ khống chế tình hình.