Tom nhận lấy đàn, tự tin gật đầu. Chỉ cần có tay là chơi đàn violin được mà? Không dùng tay thì dùng chân cũng được.
Trương Đạt Dã rất hiểu chuyện, bế Tom đến chiếc ghế dài trước cây đàn piano, hơi cúi người và làm động tác “mời”.
Tom nghiêng đầu, chơi thì chơi. Sau đó nó không ngồi xuống ghế mà vừa kéo đàn violin vừa nhảy múa trên những phím đàn piano. Những bước nhảy mượt mà trên phím đàn piano là phần đệm hoàn hảo cho tiếng đàn violin.
“Ngài Tom tuyệt quá! Đúng là một màn trình diễn đáng kinh ngạc, tôi sửng sốt đến nỗi tròng mắt sắp rớt xuống đất rồi đây, mặc dù tôi không còn tròng mắt nữa, yohohoho.”
“Oa!”