"Tôi sẽ cố gắng!" Thụy Manh Manh trả lời nghe có vẻ không tự tin gì cả.
"Yohohohoho ~ Tôi sẽ liều bộ xương già này bảo vệ thuyền và quý cô Thụy Manh Manh!" Lời của Brook thì nghe đáng tin hơn nhiều.
Không an tâm ông chú thì có đấy, Diệp Ngôn bất đắc dĩ cầm hai lá Cờ quái vật vàng ra, đưa cho Thụy Manh Manh: "Tôi để Mã Lão Ngũ và Lỗ Đại Sơn lại cho cô nhé. Sếp Dã nói bên địch có kẻ biết tàng hình còn gì? Mũi của Mã Lão Ngũ cực nhạy, có thể giúp được. Lỗ Đại Sơn thì chả giỏi gì ngoài đánh đấm cả. Có việc gì cứ sai bọn chúng thoải mái nhé."
"Không gánh nổi cậu gọi tôi là sếp Dã đâu." Trương Đạt Dã bày tỏ mình không hề muốn bái kiến lão thiên sư: "Mà tôi nhớ Mã Lão Ngũ là yêu quái ngựa cơ mà? Sao lại học kỹ năng đặc trưng của yêu quái chó nhà người ta?"
"Nó chẳng những biết kỹ năng của yêu quái chó, còn biết ngoại ngữ cơ. Tôi cũng chẳng hiểu nó nghĩ gì mà lựa chọn học tập mấy thứ đấy." Gia đình Diệp Ngôn đối xử với Cờ yêu rất khá, bình thường sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu sở thích, hứng thú của Cờ yêu gì đó.