Artoria thì không để ý bộ giáp kia cho lắm. Cô lại không phải Gilgamesh, không có sở thích mặc giáp vàng lấp lánh chạy khắp nơi.
Tóm lại, rốt cuộc nên bán mấy món đồ vàng này để đổi thuyền hay giữ làm vật lưu niệm thì cần chờ mọi người thương lượng rồi mới quyết định.
“Keng leng keng~”
Chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng vang giòn giã, hoan nghênh chủ quán rượu trở về.
"Haizz, mệt quá~" Trương Đạt Dã đặt túi lên bàn. Thật ra cậu không mệt chút nào, chẳng qua sau khi du lịch bảy, tám ngày, về nhà nằm liệt trên ghế sẽ không kìm được thốt ra lời như vậy.